Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi

“Xé miệng cậu giờ.” Trân Hương tức giận lườm cô, trong lòng
lại nảy sinh cảm giác kì lạ, không thể nói là chán ghét nhưng cũng không hẳn là
thích.

“175!”“176!” Mọi người càng lúc càng hò hét mạnh bạo, cả chú rể cũng quên béng
mục đích của mình, gật gù theo từng cái lên xuống của tên kia.“181… Ôi trời!”
Đáng tiếc, Tiểu Tân không kiên trì được đến 200, mới có 181 đã ngã phịch xuống
đất, vừa thở dốc vừa cười sảng khoái.Nhóm phù rể vội vã đẩy bàn ra chui vào
phòng cướp người.

Tần Vịnh xông lên đầu
tiên, sợ hai cô phù dâu hoàn hồn lại giở ra chiêu gì nữa.Vừa vào phòng, chân Tần
Vịnh như bị đóng đinh đứng ngây ra ở cửa, không thể tin nổi ngóng nhìn Lâm Phàm
thẹn thùng cúi đầu ngồi ở trên giường.

Hắn vẫn biết vợ hắn
xinh đẹp nhưng lại không biết cô đẹp tới mức này, mặc áo cưới thần thánh trên
người, cô giống như ma nữ lạc xuống trần gian, ờ không, tiên nữ.“Ngây ra làm
cái gì! Mau cướp đi!” Một phù rể cười hét lên, mọi người cũng hùa theo hô hào ầm
ỹ.

Tần Vịnh hoàn hồn, cười
toe toét xông lên ném bó hoa vào lòng Lâm Phàm, bế bổng cô lên, cùng với tiếng
hô khẽ của cô Tần Vịnh đã phóng vèo ra cửa.

Nhìn phù dâu và bà
con đứng hai bên cửa không tính cho bọn hắn dễ dàng đi qua, đưa mắt ra hiệu cho
nhóm phù rể, Tiểu Tân hiểu ra lại móc một đống bao lì xì trong túi ra tung lên
cao.Mọi người vui vẻ hoan hô một tiếng bắt đầu tranh nhau giành bao lì xì đầy
trời, đám phù rể vây kín phù dâu, hoàn toàn phớt lờ sống chết, toàn lực bảo vệ
hạnh phúc của người anh em Tần Vịnh.Tần Vịnh bồng Lâm Phàm chạy ra ngoài, hành
lang dài dằng dặc sáng bóng như gương, đuôi váy cưới dài quết đất tung bay theo
nhịp chân của hắn, thi thoảng lớp voan mỏng lại phất nhẹ qua má hai người.

Lâm Phàm ôm choàng lấy

bờ vai hắn, ngẩng đầu mỉm cười nhìn hắn.

Vừa vào thang máy, Tần
Vịnh đã nóng lòng cúi đầu tặng cho cô một nụ hôn dài miên man “Anh có thể cưới
được em rồi!”Trân Hương vội vã muốn đẩy mọi người ra, lại phát hiện mình bị Tiểu
Tân bám riết lấy, đôi mắt trong trẻo nóng cháy cứ chăm chú nhìn cô, tim đập loạn
nhịp, dùng một cú quật lệch vai hung hăng vất hắn xuống đất, cùng Lưu Mai “mở
đường máu” đánh ra lại phát hiện Tần Vịnh đã ôm Lâm Phàm chạy mất.“Tiện nghi
cho họ Tần.” Lưu Mai cười mắng, Trân Hương cũng không nhịn được cười “Ừ! Úi,
chúng ta không lấy được lì xì rồi!”Tiểu Tân chống cái vai đau đưa cho cô một
bao lì xì “Anh giữ lại cho em này.”“Ai thèm.” Trân Hương lừ mắt, đi ra ngoài cửa.Lưu
Mai cười rạng rỡ cầm lấy bao lì xì trong tay hắn “Cám ơn nhé, tôi cầm giúp cô ấy.”
Nói xong hấp tấp chạy theo Trân Hương.Tiểu Tân mỉm cười nhìn bóng hai người bước
đi.

Lâm Lỗi đã hồi phục
thể lực khó hiểu hỏi “Mày không sao chứ? Nhìn trúng bà cô tính đàn ông đó chỗ
nào vậy?”“Đủ cay.” Tiểu Tân mím môi cười.“Biến thái! Thích cay thì đi mua
tiêu.” Lâm Lỗi ghê tởm né ra, mặc áo khoác vào.

Mọi người cũng vội
vàng đi xuống lầu chuẩn bị về nhà họ Tần.Đội xe dài ngoằng bắt đầu lái về biệt
thự nhà họ Tần.

Trước cửa biệt thự kiểu
Âu đã dán đầy chữ HỈ đỏ thắm, treo đầy pháo đỏ tươi, thậm chí trên đất cũng trải
đầy dây pháo.

Đông đảo bà con thân
thích với nhà họ Tần tụ tập, náo nhiệt vô cùng.Mấy đứa bé đứng ở cửa ngửa cổ
trông đợi, muốn nhìn thấy cô dâu xinh đẹp.

Áo cưới là trang phục
lộng lẫy nhất trong lòng mọi cô bé con.Cũng có một số bé chơi đuổi bắt trong vườn
hoa đang đua nhau nở rộ, không ít loại hoa quý đích thân ông Tần trồng bị chà đạp,

may mà trước khi đến đây đa số bọn nhóc đã được dạy qua, không cho phép quá nghịch
ngợm, thế nên không đến nỗi biến thành thảm cảnh hoa dập đầy đất.Bỗng dưng đằng
xa vọng đến tiếng pháo nổ điếc tai, bọn trẻ hoan hô rầm trời chạy ùa ra cổng,
người lớn cũng không che giấu được vẻ mặt hưng phấn cùng đi ra theo.Má Trương
chạy như bay vào phòng khách chính, kích động hét lên “Ông bà chủ! Họ tới rồi!”“Ừ,
má Trương, chú ý hình tượng.” Bà Tần đoan trang lịch sự ngồi ngay ngắn, song má
Trương nhìn kỹ lập tức bất kể hình tượng nói “Bà chủ! Sao bà còn mang dép!!”Bà
Tần cả kinh, vội cúi đầu nhìn, lại nhìn ông Tần vẫn ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh,
giật mình hô “Ôi cái ông già! Sao ông lại lấy khăn quàng đỏ chuẩn bị cho cháu nội
làm caravat hả?!”Lại một trận nhốn nháo rối tinh rối mù, xác nhận tất cả đều ổn,
hai vợ chồng già lại ngồi nghiêm trang trên ghế chủ nhà, không nhìn ngang nhìn
ngửa.Tần Vịnh bế Lâm Phàm xuống xe như cũ, dưới sự hoan hô của mọi người, trong
tiếng pháo và giấy kim tuyến bay đầy trời đi vào phòng khách chính.

Cẩn thận thả cô xuống,
nắm tay cô chờ nhân viên trang điểm và trợ lý đi đằng sau chỉnh lại vạt áo cưới
cho Lâm Phàm đàng hoàng, hai người cùng đi tới tấm nệm phía dưới vị trí chủ nhà
quỳ xuống.Mặt Lâm Phàm cứ đỏ bừng không tản đi, nhận lấy khay trà má Trương đưa
tới, cầm một chén trà đưa cho ông Tần, nhỏ nhẹ “Mời ba uống trà.”Ông Tần hài
lòng gật đầu, nhận chén trà xong đưa cho cô một phong lì xì.

Lâm Phàm dè dặt cất
đi, lại rót một chén trà cho bà Tần “Mời mẹ uống trà.”“Ừ ~ tốt tốt.” Ban đầu bà
Tần định tỏ vẻ kín đáo đoan trang nhưng lại không kềm nén được vui sướng, nở nụ
cười ôn hòa chói mắt.

Uống một ngụm trà, đặt
sang một bên, cũng đưa cho Lâm Phàm một bao lì xì lớn.Tần Vịnh thấy thế, bắt
chước y chang dâng hai tách trà lên, song bao lì xì chẳng thấy cái nào, bất mãn
trề môi đỡ Lâm Phàm đứng dậy.Cùng mọi người ăn một miếng bánh trôi liền kéo
nhau đến nơi tổ chức lễ cưới.Đó là một sân khấu ngoài trời nằm ở bờ biển, chung
quanh toàn là gấm hoa rực rỡ, thảm trải và ghế dựa phủ vải tuyền một màu tím nhạt.


Cổng hoa cũng kết đầy
những đóa hoa chi chít.Cùng với tiếng sóng biển, mọi người hít thở không khí ẩm
ướt, nhìn Tần Vịnh đứng trước mặt cha xứ, dáng người hoàn mỹ mặc lễ phục vừa
khít người tôn thêm vóc dáng cao lớn rắn chắc, khuôn mặt tuấn tú phóng túng
thoáng nét chờ mong nhìn về phía cổng hoa.Tiểu Tân mỉm cười chào hỏi dàn nhạc,
mượn họ một cây violon đi tới bên dưới bục chỗ Tần Vịnh đứng, hơi khép mắt lắng
đọng lại hơi thở của mình xong, ngón tay nhanh chóng hoạt động kéo dây đàn tấu
lên giai điệu vui sướng dâng trào.

Dàn nhạc nghe xong phấn
khích vội vàng phối hợp hòa điệu cùng hắn.Khách mời bị âm nhạc hấp dẫn, vốn
đang ồn ào huyên náo dần dần yên lặng, đến bọn trẻ con cũng mở đôi mắt mơ màng
chăm chú nhìn chằm chằm người đàn ông cao ngất dưới đài.

Bỗng nhiên, ngón tay
anh ta trượt xuống, giai điệu sôi sục bắt đầu chuyển sang ngọt ngào êm ái, phảng
phất như cô dâu đang chuẩn bị tiến vào lễ đường.Lâm Phàm đứng đằng sau cổng
hoa, dáng người cao gầy kết hợp với bộ áo cưới cắt may khéo léo vừa người càng
thêm động lòng, mái tóc đã nuôi dài ra buông xõa sau gáy, cài mấy đóa hoa sơn
trà nở rộ trên tóc, dưới lớp voan che đầu càng thêm mơ màng dụ hoặc.Từ khoảnh
khắc cô xuất hiện, mọi người bắt đầu sôi sục.Ngay cả hai nhóc sinh đôi nằm
trong lòng bà Tần và Lí Phương cũng bắt đầu cười nắc nẻ.Cùng với tiếng nhạc du
dương, ông Tần dắt tay Lâm Phàm chậm rãi mà kiên định bước từng bước một đến đầu
kia của thảm đỏ, nơi người đàn ông như thiên thần kia đứng, nơi hạnh phúc thuộc
về cô.Lúc ông Tần đặt tay cô vào tay Tần Vịnh, cả hai người bất giác nhìn nhau,
thế giới huyên náo chung quanh dường như biến mất, hai người lại chìm đắm trong
thế giới của mình nhìn đối phương nồng nàn.“Khu, con nguyện ý không? Tần Vịnh,
con nguyện ý không?!!” Cha xứ nói lời cầu nguyện xong lại phát hiện hai người
còn đắm đuối nhìn đối phương, không nghe lọt tai câu hỏi của cha, không khỏi
cao giọng nhắc lại lần nữa.Tần Vịnh bị điểm danh mau chóng hoàn hồn, đáp liền một
mạch “Nguyện ý! Nguyện ý!”Mọi người phá lên cười lớn, từ sau khi gặp Lâm Phàm,
lớp mặt nạ ngụy trang nhã nhặn trầm ổn của Tần Vịnh đã bị bóc mẽ.“Lâm Phàm, con
có nguyện ý nhận người đàn ông này làm chồng, ký kết hôn nhân với anh ấy? Mặc kệ
bệnh tật hay khỏe mạnh, hoặc bất kỳ lý do nào đều yêu anh ấy, chăm sóc anh ấy,
tôn trọng anh ấy, đón nhận anh ấy, vĩnh viễn chung thủy với anh ấy đến khi đầu
bạc răng long?”Lâm Phàm hơi cúi đầu, không chút do dự đáp “Con nguyện ý.”Hai
người trao nhẫn, tuyên thệ xong, cha xứ chân thành mà uy nghiêm tuyên bố “Chú rể
cô dâu thề nguyện với nhau, trao đổi nhẫn.


Ta nhân danh Đức Chúa
Cha, Con và các thánh thần tuyên bố, các con đã là vợ chồng.

Thượng đế kết hợp các
con làm một, bất kỳ ai cũng không thể tách rời.”Tiếng vỗ tay như sấm dậy bên
tai vang lên.Trên bãi cát, chim biển sà xuống mặt nước, trong không trung cánh
trắng chao lượn bay múa.Đội nhạc vội vàng tấu lên khúc nhạc vui sướng, người
người cụng ly chan chát, náo nhiệt vô cùng.Phục vụ bưng champagne qua lại như
con thoi, không ít bạn trẻ nhảy múa trên sân khấu theo tiếng nhạc, có nhiều người
hoặc ngồi hoặc đứng dưới bục thưởng thức đồ ăn tự phục vụ, nhìn mọi người mặc sức
vui đùa ầm ỹ.Đó là một cuộc vui điên cuồng, một cuộc vui tùy ý.

Vất bỏ hết phiền não
thường ngày, toàn tâm toàn ý đắm chìm trong cuộc vui.Tần Vịnh cởi áo vest, xắn
tay áo sơ mi tuyệt đẹp lên lộ ra cánh tay săn chắc gợi cảm.

Đôi tay với những
ngón tay thon dài đặt trên đàn dương cầm trắng tinh, đàn lên khúc nhạc lãng mạn,
ánh mắt nhuốm ý cười một mực dán lên người cô.Lâm Phàm đứng trước cây đàn dương
cầm mỉm cười nhìn hắn đắm đuối, gió biển vén vạt áo cưới cô lên, tung bay trong
gió, vài cánh hoa sơn trà trên đầu bị gió biển cuốn bay lên, phối hợp với tiếng
sóng lúc cao lúc thấp.“Ôi mẹ ơi! Mau cản Lâm Lỗi!” Một phù rể hoảng hốt hét
lên, Tiểu Tân đang đứng bên bờ biển nhìn xa xăm quay phắt lại, phát hiện mặt
Lâm Lỗi đỏ gay loạng choạng xông về phía mình.Không kịp đề phòng bị lực đạo mạnh
mẽ của hắn đụng rớt xuống nước, ngược lại Lâm Lỗi bị đám phù rể giữ lại thì
bình an vô sự.Chỉ thấy Lâm Lỗi la hét ú ớ “Thả ông ra ~ ông trôi từ đây tới New
Zealand ~”Tiểu Tân vùng vẫy muốn chồm dậy nhưng một con sóng lớn ập tới trong
nháy mắt lại vùi hắn xuống.“Mẹ nó! Tiểu Tân không biết bơi!!” Trong đám có người
biết chân tướng hô lên, mọi người im lặng nhìn nhau mấy giây, phút chốc như ong
vỡ tổ bắt đầu cởi áo chuẩn bị xuống biển cứu người.Lúc này một cái bóng trắng
lướt qua, nhảy ào xuống biển, dưới ánh mắt của nhóm phù rể, không mảy may gợn
sóng mà trở tay túm lấy cổ Tiểu Tân, nhanh chóng bơi vào bờ.“Trân Hương! Mau mặc
cái này vào!” Lưu Mai lột áo ngoài của Lâm Lỗi, hấp tấp chạy tới bên người Trân
Hương quàng lên cho cô, lễ phục màu trắng ngâm dưới nước, đường cong quyến rũ
hiện ra lờ mờ.Trân Hương khảy khảy nước trong lỗ tai, mặc áo khoác xong lạnh
lùng vất lại một câu cho Tiểu Tân đang nằm trên cát thở dốc “Đồ bỏ.”Nói xong
cùng Lưu Mai đi về khách sạn gần bờ biển vào phòng đổi quần áo.Tiểu Tân nằm thẳng
cẳng trên bãi biển lại bắt đầu mỉm cười, thỉnh thoảng ói ra mấy ngụm nước biển
“Anh thích em.”Nơi xảy ra chuyện cách chỗ mọi người một đoạn, không ai phát hiện
ra chuyện, ý xuân vẫn dạt dào, vẫn nâng chén say sưa vui mừng ca hát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận