Hôm nay là một ngày đặc biệt của nhà họ Tần, có hai người
khách từ xa đến, trong đó một người là khách quý, một là khách không mời mà đến.Khách
không mời ngồi trên sofa trong phòng khách, không khách sáo ăn trái cây uống
trà đưa tới, thỉnh thoảng lại phun hạt ra mặt bàn bóng láng.Chí Trạch ngồi chồm
hổm bên cạnh bàn trà, tò mò nhìn miệng ông ta không ngừng nhai nhồm nhoàm.
Ông bà nội nói với
nhóc, người này là ông ngoại, nhưng nhìn bộ dạng ông ngoại hình như rất đói thì
phải.
Nghĩ nghĩ, nhóc lê
cái giò mập ú chạy lên lầu về phòng mình và anh trai, đào nửa ngày lấy ra một hộp
bánh quy chocolate vui vẻ đưa cho ông ta “Ông ngoại, ông đói hả, cái này ăn
ngon lắm nè.”Ba Lâm Phàm thảng thốt nhìn vẻ mặt như dâng báu vật của nhóc, xấu
hổ đặt đồ ăn đang ăn ngon trong tay xuống cái bàn trà đã trở nên dơ dáy.Nhận lấy
bánh chocolate trong tay nhóc, một tay khác nhẹ nhàng kéo nó đến bên mình “Con
tên gì thế?”“Con là Tần Chí Trạch ~ ông là ông ngoại của con hả?” Chí Trạch
nghiêm túc nói tên mình ra, tuy nhóc không biết ông ngoại là sao nhưng nếu
thương nhóc như ông bà nội là được rồi.Ba Lâm Phàm cười gật đầu “Đương nhiên
ông là ông ngoại của con.
Ông…”Ông ta nói chưa
xong liền bị giọng nói gay gắt của Lâm Phàm cắt ngang “Chí Trạch!! Về phòng
ngay!”Lâm Phàm hất tay Tần Vịnh ra, bước nhanh vào phòng khách, bế Chí Trạch
lên quay lưng nhét vào lòng Tần Vịnh.
Tần Vịnh vội vàng bồng
nó tính an ủi con trai nhỏ, quả nhiên nó trề môi ấm ức, thấy mẹ phớt lờ nó tức
thì nước mắt ròng ròng.Dụi đầu vào vai Tần Vịnh khóc rống lên, Việt Trạch đứng
bên thấy em khóc, định học người lớn dỗ dành, tự dưng liếc mắt thấy hộp bánh nó
giấu đang nằm trên bàn, biết hộp bánh của mình thế là đi tong, đau lòng cũng
gào khóc theo.Ông Tần đứng trong sân đang lén lút quan sát tình huống qua cửa
kính, thân hình tráng kiện chạy vội vào phòng bế Việt Trạch đang gào khóc đi ra
vườn hoa nhỏ nhẹ dỗ dành “Sao vậy cục cưng, sao lại khóc hả ~” Lo lắng quay đầu
nhìn Chí Trạch đang được Tần Vịnh bế.“Hu hu hu ~~~~ bánh quy của con, tại sao lại
nằm trước mặt cái ông kia, tại sao tại sao tại sao ~~ hu hu hu” Ông Tần nghe
xong dở khóc dở cười, đành dỗ “Cháu ngoan đừng khóc, lát nữa ông nội dẫn con đi
mua nhà chocolate! Con muốn ăn bao nhiêu cũng được!” Quả nhiên chiêu này xài
còn tốt hơn linh đơn diệu dược, cu mập lập tức nín khóc, ngước khuôn mặt đầy nước
mắt lên háo hức nhìn ông nội “Thật à? Con muốn cái loại chui vào ở được cơ
~”“Được! Kêu người làm cho con cái nhà vào ở được!” Ông Tần sảng khoái đồng ý,
cảm thấy cháu lớn có thì cháu nhỏ cũng phải có, vội thả Việt Trạch xuống “Con
đi nói với em, kêu em đừng khóc nữa, ông nội dẫn hai đứa đi, mỗi đứa một
cái!”Việt Trạch vồn vã gật đầu, vung vẩy cái tay béo múp, lê cái chân mập ú giống
như quả cầu tròn vo lăn vô phòng khách, bám ống quần ba định leo lên nói chuyện
với em.Thấy mẹ đang tranh cãi kịch liệt với ông cụ kia, lập tức giận đùng đùng
định xông lên đánh giúp mẹ, lại thấy ba ngồi xuống, đưa tay Chí Trạch cho nhóc
nói “Con dẫn em đi chơi với ông nội, ngoan, tối nay ba dẫn hai đứa đi ăn suối
phun chocolate!”“Dạ!” Mắt hai thằng nhóc lập tức sáng lên, sánh vai dắt tay
nhau đi tìm ông nội, hai đứa tin chắc, mặc kệ có chuyện gì, ông kia cũng không
đánh lại mẹ.Còn lý do vì sao hai đứa béo như thế, bây giờ mọi người đã có đáp
án rồi đó.“Mày ở biệt thự, ăn sơn hào hải vị, ông đến phòng ở cũng không có! Có
loại con gái như mày sao?! Mày ăn dưa hấu thì cũng phải ói hạt cho ông đụng chứ!”
Ba Lâm Phàm kích động chỉ cô chửi bới, lúc ông ta biết con gái mình sống sung
sướng như thế, còn lừa mình không chịu đưa một đồng, tức giận xông tới đây.Lâm
Phàm nghe xong, mắt thiếu điều phun ra lửa “Tôi có ngày hôm nay không liên quan
tới ông lấy nửa xu!! Bây giờ ông biết tìm tôi? Lúc tôi với bà ngoại đi chợ rau
lượm lá cây, đi nhặt rác, mùa đông phải giặt đồ mướn cho người ta, ông ở đâu?!
Lúc chúng tôi không trả nổi tiền lò sưởi, mùa đông chỉ có một tấm chăn rách nát
suýt chết cóng thì ông ở chỗ nào?! Bây giờ dựa vào cái gì mà đòi tôi đưa tiền
cho ông?!”Tần Vịnh nghe mà chua xót, những chuyện đó Lâm Phàm không hề nói cho
hắn biết, hắn cứ tưởng thời thơ ấu của cô chỉ là bần hàn, không ngờ là túng quẫn.Ba
Lâm Phàm không có lấy một chút tự giác, không chịu yếu thế nói “Mày muốn trách
thì trách mẹ mày ấy! Sao ả cũng không đưa tiền cho mày? Dựa vào đâu mà muốn một
mình ông nuôi mày?”Lâm Phàm nghiến răng hít sâu mấy hơi, cố gắng dằn xuống lửa
giận đang thiêu đốt tâm can, từ từ bình tĩnh lại lạnh lùng hỏi “Ông muốn bao
nhiêu?”Ba Lâm Phàm vừa nghe có hi vọng, mặt lập tức khá hẳn lên, ngồi xuống
sofa vênh váo nhìn Tần Vịnh “Mày là chồng nó, tao điều tra rồi, nhà mày giàu
có, cho tao mấy triệu xài không có vấn đề chứ hả?”Mặt Tần Vịnh tỉnh queo, mặt
treo nụ cười ôn hòa đang chuẩn bị lên tiếng, Lâm Phàm đột nhiên hào phóng nhận
lời “Không vấn đề, ông chờ đó.” Nói xong bỏ lại hai người sửng sốt đi nhanh ra
khỏi phòng khách.Tần Vịnh ngồi trên sofa nhấp nhổm, hắn biết tính Lâm Phàm, nếu
cô thật sự sảng khoái đưa tiền cho ông ta như thế, Tần Vịnh hắn nuốt luôn cả
cái bàn trà này.Quả nhiên, Lâm Phàm đùng đùng cầm dao gọt trái cây xông vô
phòng khách.
Hai người đàn ông
trong phòng đều thất kinh, Tần Vịnh lật đật đứng dậy muốn cản cô, lại thấy cô vất
con dao lên bàn đánh cạch.Hành vi của Lâm Phàm hết sức đường đột cộng thêm vẻ mặt
phẫn nộ của cô, má Trương và Tiểu Ngọc đang chuẩn bị đồ ăn trong bếp hoảng hồn
cuống quít bám theo sau, lo cô làm ra chuyện gì.Thấy cậu chủ đưa mắt bảo không
sao, có phần bất an quay vào bếp.Lâm Phàm ngồi xuống sofa, nhìn chòng chọc ông
ta gằn từng tiếng một “Một dao mười ngàn đồng, ông muốn bao nhiêu ngàn cứ việc
cắt bấy nhiêu dao lên người tôi.
Tôi không có tiền,
toàn bộ tiền đều của nhà họ Tần, cho dù có, một xu tôi cũng không cho ông!”Ba
Lâm Phàm tức vểnh râu trợn mắt, túm con dao lăn lóc trên thảm lên thô bạo nói
“Mày, đồ ăn hại, tưởng ông không dám hả?!”Tần Vịnh cuống quít chắn trước mặt
Lâm Phàm, lạnh giọng “Ông là cha Lâm Phàm, theo lý tôi không thể vô lễ với ông,
nhưng nếu ông tiếp tục bất chấp lý lẽ như thế đừng trách tôi không giữ lễ
phép.”“Ối chà chà! Mày tưởng mày có mấy đồng tiền bẩn ấy là ngon à? Mày làm được
gì? Giết ông chắc?” Ông ta ngông cuồng nói, cái gọi là chó cùng rứt giậu, dù
sao mạng ông ta chỉ có một, có tiền thì sống sung sướng, không có tiền phải khổ
sở qua ngày.Lâm Phàm nhẹ nhàng kéo tay Tần Vịnh, ra dấu cho hắn ngồi xuống rồi
nói “Tôi nói rồi, ông muốn mấy chục ngàn thì chém tôi mấy dao.
Nhưng mà, chém xong
tôi với ông tính nợ.
Từ nhỏ ông phải cấp
cho tôi bao nhiêu tiền nuôi dưỡng, tiền học phí, một đồng cũng không được thiếu,
cũng tính mười ngàn một dao, ông tính xem nên để tôi chém ông bao nhiêu dao.”Ba
Lâm Phàm không ngờ cô giữ lại chiêu này, lại không nắm chắc cô nói thật hay
chơi, đối diện với đôi mắt lạnh băng của cô nửa ngày, bại trận, căm tức nói “Hừ!
Ông không tin mày không có tiền! Mày đừng hối hận!” Nói xong cầm mấy hộp bánh
Chí Trạch để trên bàn trà lên định đi, ra tới cửa bỗng dưng quay đầu cười “Đứa
con gái kia của mẹ mày, nghe nói bệnh chết rồi! Mày đừng để bà ta biết bây giờ
mày sướng thế này, bằng không, há há!”Bỏ lại nửa câu, hiển nhiên tâm tình ông
ta rất tốt, cầm mấy hộp bánh chocolate nghênh ngang đi ra lối đi rải đá cuội trắng
trong sân, không biết vì sao trong đầu lại nhớ đến đứa cháu ngoại ngoan ngoãn tặng
cho mình mấy hộp bánh này, tim dần dần xuất hiện một chút ấm áp quái lạ.Tới
khúc cua, đang mải suy nghĩ, ông ta đụng vào một người đàn ông, văng tục một tiếng
“Mẹ nó, không nhìn đường à!” thấy đối phương ăn bận sang trọng, biết mình đắc tội
không nổi, tức tối cầm bánh lên bỏ đi.Bà Tần đứng bên lo lắng hỏi “La Trữ,
không sao chứ?”“Không ạ.” Giọng nói La Trữ trầm thấp giống như âm vực tuyệt diệu
nhất của cây đàn violon, khiến lòng người ta gợn sóng.Bà Tần nhìn ra hướng cổng,
dẫn hắn đi vào “Bao nhiêu năm rồi con không về đây thăm chúng ta, mẹ con sao rồi?”
Mẹ La Trữ là em ruột của bà Tần, sau khi gả sang Mỹ hai nhà dần dần ít gặp mặt
nhưng tình cảm thì vẫn bền vững như xưa.“Tốt lắm ạ.” Tầm mắt La Trữ dừng lại
trên mẫu đơn ông Tần trồng mấy giây, tiếp tục đi theo bà.Vừa vào phòng liền thấy
bàn ghế nhớp nháp, Tần Vịnh đang ôm Lâm Phàm không biết nói cái gì.Bà Tần ho khẽ
một tiếng “Con! Có khách, chú ý một chút!”Đang cúi đầu nhỏ nhẹ dỗ dành, Tần Vịnh
ngẩng phắt lên, kinh ngạc mừng rỡ đan xen “La Trữ?! Về lúc nào? Sao không nói một
tiếng để tao đi đón?!”Vỗ nhẹ vai Lâm Phàm, đi tới chỗ người đàn ông kia, tặng
cho hắn một cái ôm thật rộng.Song người đàn ông lại không thoải mái khẽ lùi lại
tránh né.“Shit! Mày còn ưỡn ẹo như đàn bà! Vợ tao còn đàn ông hơn mày!” Tần Vịnh
chửi thề, mặt vẫn đầy ắp ý cười.Lâm Phàm lau nước mắt nơi khóe, chỉnh lại hơi
thở, mỉm cười đứng dậy, nhìn thấy người đàn ông kia thì hơi kinh ngạc một
chút.Cô cứ cho rằng mình đã gặp người đàn ông đẹp trai nhất, trừ Tần Vịnh ra chỉ
có chồng Hera, Heron.
Ai ngờ người này còn
đẹp trai hơn nữa.Không giống với kiểu đẹp trai của Tần Vịnh, trên người anh ta
toát ra cảm giác xa cách, hiện rõ nét u buồn nhợt nhạt.Chỉ có đôi mắt trong veo
cho thấy, thật ra anh ta là một người rất đơn thuần.“Lại đây, mẹ giới thiệu một
chút, đây là cháu gọi mẹ bằng dì, La Trữ.” Bà Tần nhiệt tình giới thiệu, tiếp
đó chỉ vào Lâm Phàm nói “Đây là Phàm Phàm vợ Tần Vịnh, hồi nó kết hôn con cũng
không về, tới giờ dì còn giận đây!”La Trữ rũ mắt xuống bình tĩnh đáp “Ở châu
Phi không về kịp.”“Con nói một họa sĩ như con chạy tới châu Phi làm cái gì!” Bà
Tần bực mình, Lâm Phàm vội vàng thu dọn bàn trà bị ba mình bày bừa ban nãy.Tần
Vịnh cười hì hì khoác vai La Trữ ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, trêu chọc “Có bạn
gái chưa.
Mày xem con anh mày
đã có hai đứa rồi ~ há há há” Tần Vịnh cảm thấy đây là chuyện đáng tự hào nhất
trong đời hắn, nói hắn là tiểu nhân đắc chí không sai.Đôi mắt trong như ngọc của
La Trữ ngóng ra ngoài cửa sổ, hờ hững “Không có.”“Không phải mày thích đàn ông
đấy chứ…” Tần Vịnh dè dặt hỏi, La Trữ này từ nhỏ tới lớn không thấy chơi với
con gái bao giờ, nhưng bạn trai cũng không có.“Không.”“Vậy có thích ai không?”
Bà Tần không nhịn được cũng sán lại gần hỏi, cảm thấy con trai khơi mào đề tài
này rất tốt, em gái bà vì chuyện này mà sắp bạc đầu rồi.“Có.” Từ đầu chí cuối
La Trữ chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, không để hai mẹ con đang hăng máu như gà chọi
kia vào mắt.Bà Tần giành hỏi trước “Ai?!”“Nàng tiên cá.”…“Mẹ, gọi cho dì nói La
Trữ bệnh rồi, phải chữa.” Tần Vịnh trầm mặc nửa ngày rút ra kết luận.