Ba Lâm Phàm thấy hai người đàn ông cao to sắc mặt không tốt
xông về phía mình, theo phản xạ tính chạy, nhưng mới chạy được mấy bước đã bị
Harlan tóm được, thuận thế đẩy một cái, ông ta loạng choạng ngã xuống đất.Hai đứa
nhỏ thấy thế đều hoảng hồn, Chí Trạch thấy ông ngoại bị Harlan xô ngã, ngây ra
một lúc định xông lên “Ông ngoại ~” lại bị La Trữ vươn một tay nhẹ nhàng giữ lại.“Chú
La, sao mọi người lại đánh ông ngoại?” Chí Trạch tức giận hỏi, mẹ nói phải kính
già yêu trẻ, không thể ăn hiếp người già và trẻ nhỏ như bé!La Trữ lạnh lùng đáp
“Nếu ông ta không có ý đồ gì, vì sao thấy chúng ta lại bỏ chạy?” Nói đơn giản,
có tật giật mình.Việt Trạch cái hiểu cái không, nhìn mấy người lớn một hồi, quyết
định đứng về phía chú La.Ba Lâm Phàm nhổ nước miếng lẫn đất cát ra, hằm hè chỉ
Harlan chửi “Ông đi thăm cháu mình thì đã làm sao?! Ông là cha Lâm Phàm! Mày
dám đánh ông?!”Harlan nhất thời khó xử, may mà La Trữ lên tiếng “Gọi điện thoại
hỏi rõ ràng.”“Ông ngoại, có đau không?” Chí Trạch thừa lúc La Trữ không chú ý,
lết cặp giò béo múp chạy tới cạnh ba Lâm Phàm, còn săn sóc phủi bụi trên quần
áo ông ta.Ba Lâm Phàm nhếch nhác, cười cười, nhét hộp bánh rớt bể vào lòng Chí
Trạch “Ông ngoại đi trước, mấy ngày nữa tìm con.”“Dạ!” Chí Trạch ra sức gật đầu,
cười sáng lạn.Harlan ngắt điện thoại xong cản đường đi của ông ta “Khoan đã,
ông chủ nhà tôi mời ông tới một chuyến.”Ba Lâm Phàm thấy thế, sắc mặt bắt đầu
khó coi song hình như nghĩ ra điều gì, vui sướng nhận lời, chui vào trong xe không
ngừng sờ đông sờ tây, lòng càng bất mãn.
Con gái ở chỗ này ăn
sung mặc sướng, mình đến nhà cũng không có, sống y chang một con chó.Nhìn Chí
Trạch vẫn ngồi trên đùi mình ăn bánh, cảm giác ấm áp kỳ lạ trong lòng càng lúc
càng đầy.
Mấy ngày nay, không
biết vì sao ông ta luôn nhớ tới đứa cháu ngoại này, mấy hộp bánh chocolate kia
thậm chí ông ta không nỡ ăn hết.Nghe ngóng khắp nơi, biết cháu ngoại học ở trường
mẫu giáo này, mua hộp bánh định tới nhìn, muốn nghe nó ngọt ngào gọi một tiếng
ông ngoại nữa.
Nhưng nhân viên bảo vệ
hết sức nguyên tắc, hai đứa cháu ngoại đều đưa đón bằng xe riêng, thằng chồng
con gái cũng kiên trì đưa đón mỗi ngày.
Ông cứ cảm thấy cái
thằng đó nhìn thì đẹp trai hiền lành thật ra mới là kẻ nguy hiểm nhất.Hôm nay
ông định tới lần cuối, lại mừng rỡ phát hiện con rể không tới mà có một người
khác, càng trùng hợp là người đàn ông kia tách ra đi mua đồ ăn.
Nhân cơ hội ngàn năm
một thuở này vội vàng chạy tới, cuối cùng vẫn bị phát hiện, may mà cháu ngoại
thân thiết làm ông vui vẻ gấp bội.Đứa cháu lớn ngược lại lãnh đạm với ông hơn
nhiều, nhất định là bị con ranh chết tiệt Lâm Phàm tẩy não rồi!~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Trong
biệt thự, rất nhiều người đàn ông mặc thường phục nhìn có vẻ nhàn nhã chia nhau
đứng khắp các góc vườn hoa, đình nghỉ mát, ban công… Raphael ngồi trên ban công
lầu hai ôn chuyện cũ với ông Tần.Đã là ban đêm, trời còn chưa tối hẳn, chỉ hơi
xám xịt.Cả tòa biệt thự rực rỡ ánh đèn, má Trương và mọi người bận bù đầu bù cổ.
Cái ông Raphael này tới
thì tới, còn dẫn theo một tiểu đội, nội chuẩn bị cơm nước cho bọn họ thôi là hết
nửa ngày.Ngay cả Đậu Tử cũng bận rộn bưng trà đưa nước, may mà tính nết đám
lính đánh thuê này cũng tạm, cho ăn thì ăn, không nóng cũng không ồn.Một chiếc
Masareti từ từ tiến vào sân, Đậu Tử đang cẩn thận bưng mâm đồ ăn vừa thanh lý
xong vào nhà bếp giúp mẹ mừng rỡ hoan hô.“Việt Trạch ~ Chí Trạch ~” Đặt cái mâm
lên bàn đá chạy tới chỗ xe vừa ngừng, nhưng trên xe bước xuống một người đàn
ông nó chưa gặp bao giờ, nhất thời dừng bước, hoang mang.Chí Trạch và Việt Trạch
chui ra khỏi xe, Việt Trạch một mình chạy thẳng vào nhà bếp, tính tìm vú nuôi
kiếm đồ ăn.
Chí Trạch lại nắm tay
ba Lâm Phàm vui vẻ giới thiệu “Ông ngoại, đây là Đậu Tử, là bạn thân nhất của
con và anh.”Đậu Tử nghe Chí Trạch nói người này là ông ngoại, lập tức nhẹ nhõm
mỉm cười “Tớ biết ông ngoại tức là ba của mẹ, đúng không?!” Nói thật, chuyện
này thì Chí Trạch không biết.
Nhóc chỉ biết ông ngoại
và ông nội giống nhau, đều tốt với nó.
Có điều nó không thể
để lộ là mình ngu hơn Đậu Tử, ưỡn ngực lấy khí thế “Đương… Đương nhiên tớ biết
rồi! Ông ngoại, con dẫn ông đi xem nhà chocolate!”Đầu óc ba Lâm Phàm toàn xoay
quanh việc ông Tần tìm mình làm cái gì, căn bản không chú ý bọn trẻ nói, có điều
cháu ngoại mở miệng ra là ông ngoại làm ông ta thấy mát ruột.Harlan đứng bên
không nhịn được nhắc nhở “Cậu chủ nhỏ, ông chủ muốn gặp ông ta, để tôi dẫn ông
ta đi trước đi.”Chí Trạch bất mãn trề môi “Được rồi, ông ngoại, ông mau quay lại
nhé.”Ba Lâm Phàm gật đầu qua quít cho xong, trong lòng thật sự thấp thỏm.
Trong sân nhiều người
như vậy, vừa nhìn đã biết không đơn giản, ánh mắt người nào cũng quyết đoán,
kiêu ngạo.
Ông ta lăn lộn ngoài
đời bao nhiêu năm, tuy không làm được trò trống gì nhưng gặp không ít người.Lần
thứ hai bước vào biệt thự nhà họ Tần, ba Lâm Phàm vẫn không dằn được sôi sục,
nói cái gì cũng phải kiếm chút béo bở, có cái thí dụ nào mà con gái làm phi cha
già phải đi ăn mày chưa?Lên tới ban công ngoài trời cực kỳ rộng rãi ở lầu hai,
ba Lâm Phàm thấy ông sui cùng một người da trắng ngồi đối diện nhau.
Tuy người đàn ông ngoại
quốc kia lười nhác dựa vào ghế, chỉ liếc ông ta bâng quơ một cái nhưng ông ta vẫn
cảm giác được từ người đó tỏa ra khí thế mãnh liệt.Ba Lâm Phàm căng thẳng ngồi
dựa lưng vào cửa, liền đó Tiểu Hương nhanh nhẹn bưng một tách trà nóng lên đặt
trước mặt ông ta.Đợi Tiểu Hương xuống lầu, ông Tần mở miệng “Nghe Harlan nói,
hôm nay ông đến trường mẫu giáo nhìn bọn trẻ?” Về ba Lâm Phàm, ông đã đọc qua
báo cáo Tần Vịnh phái người điều tra.Tóm gọn một câu, một tay cờ bạc, một con bợm
nhậu.
Không tính là đại
gian đại ác, nhưng cũng chẳng phải người tốt.Ông ta không phải là một người cha
có trách nhiệm, sau khi Lâm Phàm trưởng thành luôn nghĩ đủ mọi cách moi tiền từ
cô, thậm chí mấy lần muốn bán căn nhà cũ của bà ngoại Lâm Phàm, tiền thì cho
vào túi mình.Nhưng, chú ý cái chữ nhưng.
Nhưng chung quy lại
ông ta vẫn là cha Lâm Phàm, ông là cha chồng không thể quá đáng, lễ nghĩa nên
có vẫn phải cố mà làm.
Còn Lâm Phàm muốn thế
nào, ông đều duy trì, nếu người này là cha ông, với tính của ông nói không chừng
đã pằng một phát rồi.Ba Lâm Phàm thấy ông dễ nói chuyện, gan cũng từ từ lớn dần
“Tôi nói này ông sui, con ông lấy con gái tôi, sao một chút sính lễ cũng không
đưa?”“Ha ha, không biết ông tính chuẩn bị cho Lâm Phàm bao nhiêu của hồi môn? Nếu
nói muốn phô trương, chúng ta phải môn đăng hộ đối, của hồi môn ít quá có phải
là khó coi hay không?” Ông Tần cười cười đá trái banh trở về.Mặt ba Lâm Phàm
đen lại, trơ mặt mo ra nói “Con gái tôi gả cho nhà ông, sinh hai đứa cháu nội,
ông còn hỏi tôi tiền?”“Tôi nghĩ là ông hiểu lầm, của hồi môn và tiền là hai
chuyện khác nhau.
Vả lại tôi nói khó
nghe thì là, phóng mắt khắp thiên hạ, người bằng lòng vì nhà họ Tần tôi duy trì
hương khói tôi không dám nói là vô số nhưng cũng không dưới trăm.
Nhà tôi thích Lâm
Phàm bởi tính con bé đơn thuần, không kiêu ngạo không nóng nảy, nói ra thì đúng
là vất vả bà ngoại nó dạy dỗ bài bản, nếu sống với ông… ha ha…” Ông Tần khinh bỉ,
cầm chén hồng trà lên nhấp môi cho thông họng.“Ông đừng có lấy mắt chó so lòng
người!” Ba Lâm Phàm tức tối đập bàn, Raphael ngồi bên trái ông ta nhanh nhẹn
móc khẩu súng trong túi ra chĩa vào ông ta “Tần, tôi giết y giúp ông.”Tay chân
ba Lâm Phàm mềm nhũn, giữ nguyên tư thế nửa đứng nửa ngồi.Ông Tần mỉm cười xua
tay “Bình tĩnh đừng nóng, đừng nóng.
Ông sui, không biết
ông tìm Việt Trạch và Chí Trạch có chuyện gì? Nói ra xem tôi có giúp được gì
không?”Raphael bực bội vất súng lên mặt bàn thủy tinh tinh xảo, vắt chéo hai
chân nhìn ông ta.
Tuy ông không rõ chuyện
nhà họ Tần lắm, nhưng quanh năm ra chiến trường, quan sát tâm lý người khác ông
cực kỳ giỏi, sóng ngầm dữ dội giữa hai bên ông đã nhận ra từ đầu thế nên bây giờ
rất sốt ruột.
Ông hoàn toàn không
thích cái trò ra vẻ ta đây quân tử, cứ trực tiếp pằng một phát cho đỡ lắm việc.Thật
ra, nói đúng lương tâm, ba Lâm Phàm tìm Chí Trạch thật tình không có mục đích
gì, chỉ muốn nhìn cháu một chút.
Đương nhiên là, cũng
có tí đỉnh ý đồ, hi vọng hai ông cháu quan hệ tốt, nội đồ dư thừa của chúng
cũng đủ cho ông ta tiêu xài rồi.
Nhưng mấy cái này
không thể nói được, đang tính trưng bộ mặt nghiêm trang ra nói lời hay tỏ vẻ
mình chỉ muốn thăm cháu thì thấy Lâm Phàm và con rể từ ngoài sân tức tốc đi
vào.Ba Lâm Phàm ho khẽ một tiếng, bực bội ngồi xuống “Tôi tới thăm cháu ngoại lại
bị mấy người xem là tội phạm.”Có vẻ như ông Tần chấp nhận cách nói này, cười cười
không trả lời.
Không tới một lát,
Lâm Phàm đã lên tới ban công, thô lỗ nói “Ông lại tới kiếm chác gì đây! Tôi nói
rồi, không có tiền!”Ba Lâm Phàm nổi xung “Ông tới đòi tiền mày à? Ông chỉ muốn
thăm Chí Trạch thôi! Có kiểu con cái nói chuyện như mày sao? Tao là cha
mày!”Lâm Phàm và Tần Vịnh đi dự sinh nhật con gái Trân Hương, hôm nay không định
trở về nhưng nhận được điện thoại nói hôm nay ba cô tìm tới trường lũ trẻ, hiện
giờ đang ở nhà họ Tần, tức thì đứng ngồi không yên, chào cả nhà Trân Hương
phóng như bay về nhà.Đối với ông ta, trong lòng cô chỉ có oán hận.“Không cần tiền
thì ông sẽ nhớ ra ông là ba tôi à? Ngoài tiền ra ông còn biết quan tâm tới ai?”
Lâm Phàm đanh đá đáp lại, Tần Vịnh theo lên sau nhìn thấy khẩu súng trên bàn
thì thất kinh, lo Lâm Phàm không kềm chế được sẽ vơ lấy súng bắn.
Lẳng lặng đi qua quơ
tay một cái, khẩu súng đã lọt vào tay hắn, kế đó nhét vào túi áo vest.Ba Lâm
Phàm lại đập bàn đứng dậy, chỉ mũi Lâm Phàm chửi bới “Ông yêu tiền, yêu tiền
thì sao?! Tao nói cho mày biết! Hồi xưa chỉ vì tao không có tiền mẹ mày mới chạy
theo người ta! Tao không thích thấy mày, bởi vì mày giống hệt con mẹ mày! Lớn
lên cũng chỉ là đồ ăn cháo đá bát! Ông tốn tiền nuôi mày làm cái gì? Nhưng ông
là cha mày, không có ông thì không có mày!”Lâm Phàm tức quá hóa cười “Vậy à?
Ông là cha tôi? Ông có chút trách nhiệm nào sao? Trừ hồi xưa ông sướng khoái nhất
thời bắn ra tôi, ông đã làm được cái gì!!”Chung quanh lặng ngắt như tờ, Tần Vịnh
trợn mắt há mồm nửa ngày mở miệng khuyên nhủ “Vợ… tố chất… tố chất…”“Tần, tôi
thích con dâu ông rồi đấy!”“… Khụ khụ… phải đó, che giấu đủ sâu.”Lâm Phàm nói
xong mới phát hiện không ổn, chột dạ liếc quanh, phát hiện hai thằng con không ở
đây mới thở phào.Ba Lâm Phàm nhất thời cũng bị cô làm nghẹn họng, tìm không ra
câu gì để phản bác.
Cảm thấy mình mất mặt
hết chỗ nói, một xu cũng không moi được còn chuốc nhục vào thân, tức run tay
run chân, chụp lấy ấm trà trên bàn ném vào người cô.Xoảng một tiếng, ấm trà rớt
xuống đất, hồng trà đậm đặc lan ra nền nhà.
Khoảnh khắc như chớp
xẹt vừa rồi, Tần Vịnh theo bản năng che trước mặt Lâm Phàm cản ấm trà cho cô,
nước trà hắt ướt hết đầu tóc vạt áo hắn.Raphael hưng phấn nhìn xem cô vợ đặc chủng
được đồn đãi của Tần Vịnh sẽ phản ứng ra sao.Quả nhiên Lâm Phàm không để ông ta
thất vọng, xót ruột kéo Tần Vịnh ra hỏi dồn “Có bị thương không?! Có phỏng
không?”“Không sao, nước không nóng.” Tần Vịnh nhỏ nhẹ an ủi, có điều xương bị
ném trúng rất đau, nhưng hắn không dám hé răng, sợ Lâm Phàm thấy lại lo.Lâm
Phàm nghiến răng lau nước trà cho Tần Vịnh, một tay khác nhanh như chớp móc khẩu
súng hắn giấu trong túi ban nãy ra.Quay ngoắt lại chĩa súng vào trán ông ta,
điên cuồng rống lên “Cút!!”Từ đôi mắt đỏ ngầu của cô, ba Lâm Phàm nhìn thấy sự
điên cuồng, sợ cô mất kiểm soát bắn chết mình, bất chấp mặt mũi ù té chạy.Tần Vịnh
vội vàng giành lấy khẩu súng trong tay cô, sợ súng cướp cò.
Hắn chẳng quan tâm
tính mạng ba Lâm Phàm, chỉ sợ sau này cô hối hận.“Lâm Phàm, được rồi, ông ta chạy
rồi.
Dù sao cũng là cha đẻ
em, chẳng qua muốn tiền mà thôi.”Lâm Phàm cúi đầu nửa ngày, nói nhỏ “Thật ra,
chỉ cần ông ta hỏi em một câu ‘Con Sống Có Ổn Không?’ em sẽ tha thứ cho ông ta,
nhưng mà không có…”