Lâm Phàm theo Tần Vịnh về phòng thay đồ.
Hai con sâu béo thấy
ba mẹ về, vội vàng vất đồ ăn trong tay xộc vào phòng ngủ chính.Tần Vịnh cởi trần
nửa thân trên, đồng thời ôm hai cu mập, hôn lên má mỗi đứa một cái “Hôm nay có
ngoan không con?”“Ngoan! Em không ngoan, nó cầm đồ ăn của người lạ!” Việt Trạch
vặn vẹo cái mông ngồi ổn trên tay Tần Vịnh, bắt đầu tố cáo.Chí Trạch lập tức
kháng nghị “Nói bậy ~ không phải người lạ, là ông ngoại! Là ba của mẹ!” Lập tức
áp dụng tri thức vừa học từ chỗ Đậu Tử ban nãy.Cùng với câu nói của cu cậu, nhiệt
độ không khí rõ ràng hạ thấp mấy độ.
Mặt Lâm Phàm hậm hực
bồng lấy Chí Trạch trong tay Tần Vịnh thả xuống giường.
Nhìn nó nghiêm khắc
nói “Ai cho con gọi ông ngoại?”Hiếm khi thấy mẹ nghiêm khắc như thế, Chí Trạch
rụt cổ, e dè đáp “Ông bà nội nói ông ấy là ông ngoại…”“Con nhớ cho kỹ! Con
không có ông ngoại! Hai đứa con không có ông ngoại!” Lâm Phàm dạy Chí Trạch
xong lại chỉ vào Việt Trạch nhắc nhở.
Cô không cách nào chấp
nhận con mình qua lại thân thiết với ông ta.Việt Trạch không có cảm giác gì với
ông ngoại, đương nhiên ngoan ngoãn gật đầu, bụng hơi hối hận đã mách ba mẹ.
Chí Trạch lại ấm ức
trề môi, mắt ngấn nước nhỏ giọng lầm bầm “Nhưng con có ông ngoại… Đậu Tử nói
ông ngoại là ba của mẹ…”“Câm miệng! Mẹ nói rồi, con không có ông ngoại! Mẹ cũng
không có ba! Con mà gặp ông ta lần nữa thì cút cho mẹ!” Lâm Phàm nổi giận quát
lớn, quát xong thấy thằng bé muốn khóc thì có phần ân hận, nhưng cứ nghĩ tới
gương mặt của ông ta là cô tức điên.Tần Vịnh vội vàng đặt Việt Trạch xuống, kéo
tay Lâm Phàm nhỏ giọng quở trách “Em quát con làm gì, nó hiểu gì đâu mà…” Nghe
ba nói hộ mình, nước mắt Chí Trạch lập tức trào ra, ngoác miệng gào khóc “Con
ghét mẹ ~~ con ghét mẹ nhất! Con muốn ông ngoại! Con muốn ông ngoại!”Cơn tức bốc
lên, Lâm Phàm cầm lấy cây roi trang trí lên, nhè mông nó tính vụt, Chí Trạch hoảng
sợ càng khóc lớn tiếng.
Tần Vịnh cản cô sát
sao, lỡ lời “Em làm gì trút giận lên Chí Trạch! Nó mới bao lớn, em không thể
ghi mối hận của mình lên đầu con được!”“Em ghi tội lên người nó? Được! Đều là lỗi
của em! Con!” Lời của Tần Vịnh chọc cho Lâm Phàm trào nước mắt, chỉ vào Chí Trạch
đang hoảng sợ rống lên “Con muốn ông ngoại, vậy các người đi tìm ông ta đi!”
Nói xong nặng nề vất sợi roi xuống đất quay lưng bỏ đi.Lần đầu tiên hai đứa nhỏ
thấy ba mẹ cãi nhau, Việt Trạch hoảng sợ khóc theo, xông lên muốn ngăn mẹ lại,
quá nôn nóng làm chân trái ngáng chân phải mình, nặng nề ngã phịch xuống đất.Đây
cũng là lần đầu tiên Tần Vịnh thấy Lâm Phàm điên cuồng như thế, giật mình muốn
đuổi theo nhưng hai đứa nhỏ, một đứa ngồi trên giường, một đứa ngã trên đất thi
nhau gào khóc túm chân hắn, đành phải bế con lên gọi mấy người Lí Phương, má
Trương.Đợi một đám người hấp tấp chạy tới đón hai thằng mập còn đang khóc ầm
xong, Tần Vịnh ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng đi tìm Lâm Phàm, từ phòng
trong ra tới phòng ngoài, tìm cả nửa ngày cũng không thấy bóng đâu.Trời dần tối
đen như mực.Đội quân đánh thuê đã gác giá nướng trong sân bắt đầu tự nướng lấy
đồ ăn, Raphael và ông Tần bà Tần cũng dẫn hai thằng cháu nội vừa nín khóc xong
vô phòng ăn ăn tối.Lòng Tần Vịnh nóng như lửa đốt, ân hận vì lời nói của mình
ban nãy không thôi.
Đột nhiên nghe tiếng
Meowth sủa khe khẽ, Tần Vịnh phấn chấn tinh thần đi theo tiếng Meowth kêu.Phát
hiện trong cái chuồng chó cỡ lớn làm cho Meowth hình như có một người ngồi chồm
hổm, Meowth đang đứng ở cửa cào đất kêu hừ hừ, dường như muốn an ủi người bên
trong nhưng lại không thể nói được.Trái tim treo lơ lửng của Tần Vịnh lập tức
buông xuống, nhẹ nhõm chui vào chuồng chó.
Cái chuồng không lớn
lắm nháy mắt chật ních, Lâm Phàm hít mũi đẩy Tần Vịnh đang ra sức chen vào
“Chen vô đây làm gì! Đi ra.”“Không chịu ~ anh muốn chui vào.” Năm đó làm cách
nào Tần Vịnh tán được Lâm Phàm? Hoàn toàn là nhờ vô lại mà ra, bản lĩnh này
đúng là dày công tôi luyện nhá.Đợi hắn vất vả nhét cái thân vào, thò cặp giò
dài ngoẵng ra bên ngoài đụng đầu Meowth, Lâm Phàm cảm thấy mất mặt, nhúc nhích
người tính đi ra lại bị Tần Vịnh ôm chặt.“Vợ ~ đừng giận nữa ~ anh sai rồi, em
đánh anh đi.” Tần Vịnh vác cái mặt vô tội, bắt đầu giở trò làm nũng, dù sao chỉ
có mình Meowth, sẽ không lọt vào tai ai.Lâm Phàm hừ một tiếng, giọng nói hơi
nghèn nghẹt “Đánh anh làm gì, đằng nào trong lòng anh chỉ biết có con.”“Làm gì
có! Hai thằng ranh ấy sớm muộn gì cũng trưởng thành ra riêng, em mới là người
duy nhất ở bên anh cả đời.
Vầy đi, lát nữa anh
đét mông Chí Trạch xả giận cho em!” Tần Vịnh nói như thật, chẳng qua đến chừng
đó, lúc đánh con hắn giơ tay thật cao, hạ xuống thật nhẹ là xong ý mà.Lâm Phàm
bật cười, nét mặt rốt cuộc cũng giãn ra, đang chuẩn bị hỏi xem thằng lớn ban
nãy té có làm sao không, lại nghe tiếng gào kích động bên ngoài chuồng chó “Họ ở
đây!” Đậu Tử đứng đằng xa thấy hai cái chân dài thò ra ngoài chuồng chó, vội
vàng chạy tới phát hiện cậu chủ và cô chủ đang thân mật ôm nhau, lật đật hét với
lên với hai cậu chủ nhỏ đang tìm ba mẹ gần đó.Việt Trạch, Chí Trạch nghe xong mừng
rỡ, lết cái thân phì nhiêu chạy tới chuồng chó, thấy ba mẹ đang nấp bên trong,
mặc kệ phải trái đúng sai cũng hè nhau chui vào.“Mẹ… hu hu hu, con sai rồi, con
không cần ông ngoại, chỉ cần mẹ thôi…” Chí Trạch vừa thấy Lâm Phàm không nhịn
được lại khóc, ông ngoại tốt mấy cũng không quan trọng bằng mẹ được.Việt Trạch
cũng ra sức lấn vào, khổ nỗi cái chuồng chó này chứa không vừa nó, lui ra sốt
ruột đi một vòng, cắn răng lại chen vô.Lâm Phàm thấy con không giận mình, còn
khóc ôm mình thì trong lòng chua xót, ôm lại Chí Trạch thật chặt, nghẹn ngào
“Chí Trạch không sai, tại mẹ không tốt, vừa rồi hù dọa con.
Sau này mẹ không quát
con nữa…”“Vợ, em cũng dữ với anh…” Tần Vịnh đưa mặt qua.Đột ngột, đùng một tiếng,
chuồng chó bị bốn người chen lấn đổ sụp.
Meowth nhe răng thè
cái lưỡi hồng hồng ngơ ngáo nhìn bọn họ, bỗng dưng kêu rên than vãn.
Nhà của nó! Cái đám
người ác ôn này!! Bây giờ không có nhà không cưới được vợ đâu!Tần Vịnh dìu Lâm
Phàm đứng dậy, phủi vụn gỗ bám trên người, phun mấy mảnh gỗ trong miệng ra, nịnh
nọt Meowth “Kêu người làm cho mày cái nhà kiên cố hơn, đẹp hơn nha.”Lâm Phàm ôm
cậu con bé suy nghĩ một chút, ra lệnh “Ngày mai sáng sớm hai đứa cùng dậy chạy
bộ giảm béo với ba.”Một nhà bốn người đạp lên gió đêm, vừa nói vừa cười đi vào
phòng ăn.
Bà Tần sai má Trương
đem đồ ăn lên rồi bế nhóc nhỏ lên dỗ “Tìm được mẹ rồi, chịu ăn chưa?”Chí Trạch
gật đầu như giã tỏi, Việt Trạch ra vẻ người lớn ngồi trên cái ghế đôn cao, làm
như không có việc gì bắt đầu gắp đồ ăn, không có tâm sự khẩu vị của nó bành trướng.Đầu
óc Lâm Phàm đã bắt đầu lên kế hoạch giảm béo cho hai thằng con, cứ mập như vầy
sẽ thành béo phì mất.Ông Tần và Raphael nói chuyện say sưa, nâng ly uống một ngụm
champagne, Raphael hỏi Lâm Phàm “Cô còn nhớ Hera chứ?”Lâm Phàm khựng lại, khó
hiểu gật đầu, không phải Hera chết rồi ư?“Báo cáo kiểm xác cô ta cho thấy,
trong bụng cô ta có một bào thai hai tháng.” Lâm Phàm sững sờ há hốc miệng, Tần
Vịnh cũng kinh ngạc không kém.
Raphael thong dong lắc
cái ly trong tay cảm khái một câu “Kỳ thật, có lúc sinh mệnh rất yếu ớt.” Ông Tần
khịt mũi coi thường “Mạng người trên tay ông đếm không kể xiết, bây giờ giả làm
nhà thơ cái gì.”“Ha ha, tôi chỉ cảm thấy cô ta chết quá đáng tiếc, cụng ly.”
Raphael thấy nỗi buồn hiếm có của mình bị vạch trần, cười ha hả nâng ly với ông
Tần.
Chí Trạch cũng học có
bài bản cầm nước trái cây trước mặt lên cụng ly với Việt Trạch, nhất thời cả
phòng ăn tràn ngập không khí hài hòa, nâng chén men say.Lâm Phàm và Tần Vịnh
nhìn nhau, nói không nên lời tư vị trong lòng là gì.Sinh mệnh thật sự rất yếu ớt.
Ba ngày sau Lâm Phàm
hoàn toàn lĩnh ngộ câu nói này.Ba cô chết, ngộ độc cồn mà chết.
Khi cái người mà anh
hận nhất đột nhiên mất đi, có cảm giác như anh mất đi sức mạnh chống đỡ, trống
rỗng không gì sánh được.Lâm Phàm ngồi trong đình nghỉ mát ngây ngốc hồi lâu.
Cô không nói được có
phải là đau lòng hay không, nhưng có cảm giác kỳ quặc, tương tự như đau lòng,
đúng hơn là không cam lòng.Do ba Lâm Phàm không có bất cứ bà con nào, nên nói
là vì thói ăn ở của ông ta nên bà con đều kính nhi viễn chi, thành thử việc
chôn cất ông ta do Tần Vịnh tận tình tận nghĩa đứng ra lo liệu.
Phái người xử lý ổn
thỏa, lê cái thân toàn mùi khói giấy tiền về nhà, thấy Lâm Phàm ngồi ngẩn ngơ
trong đình nhìn xa xăm, biết cô lại bắt đầu rúc vào sừng trâu rồi.“Vợ, nghĩ gì
thế!” Lặng lẽ đi vào đình nghỉ mát, quàng tay ôm Lâm Phàm cười hỏi.Lâm Phàm chậm
chạp quay đầu nhìn hắn “Tần Vịnh, có phải em rất xấu không?”Tần Vịnh ngẩn ra, lạ
lùng hỏi “Ai dám nói vợ anh xấu? Anh đập chết nó.”“Câu cuối cùng em nói với ông
ta là cút.” Lâm Phàm cúi đầu, cảm giác trong lòng rất phức tạp.
Cô không đau khổ vì mất
cha, cũng không tan nát cõi lòng vì mất đi người thân, chỉ lờ mờ cảm thấy bi
thương, bởi vì lần này, cô thật sự không có ba nữa.Tần Vịnh vất vả nghĩ nửa
ngày cũng không nghĩ ra lời nào để khuyên cô, đành để cô nhẹ nhàng dựa vào vai
mình, dịu dàng lên tiếng “Tất cả những gì ông ta làm đều không đáng để em khó
chịu, không có ai là thánh nhân, em đã làm rất tốt rồi.
Thật đó.”Lâm Phàm dựa
vào bờ vai rộng rãi đầy cảm giác an toàn của người đàn ông này, rầu rĩ “Ông ta
thắng rồi, em không hận ông ta.”“Nhưng em cũng không thích ông ta, đúng chứ?”“Ừ.”
Lâm Phàm khẽ gật đầu.“Vậy cớ gì em phải khổ sở, chồng em mệt chết rồi này ~ em
có thể hầu hạ anh tắm rửa.”Lâm Phàm thấy hắn khoe khoang, phì cười, có lẽ chuyện
may mắn nhất đời này của cô là gặp được Tần Vịnh.“Ngày mai dẫn bọn trẻ đi thành
phố X đi, tảo mộ cho bà ngoại.”Trước giờ hễ Lâm Phàm yêu cầu, Tần Vịnh đều cam
tâm tình nguyện đáp ứng.Sáng sớm hôm sau, một nhà bốn người mặc đồng phục gia
đình, Tần Vịnh lái xe nhắm hướng thành phố X.Việt Trạch và Chí Trạch ngồi ở
băng sau nhồm nhoàm chocolate luôn miệng.
Lâm Phàm nhíu mày,
thò tay tịch thu toàn bộ chocolate “Mới ăn sáng xong, sao lại ăn nữa?”“Không ăn
buồn miệng mà…” Chí Trạch nói giọng non choẹt.Miệng Việt Trạch nhét đầy một họng,
phồng má không dám nói sợ bị phát hiện.Lâm Phàm tiện tay cho miếng chocolate bọn
trẻ mới cắn một nửa vào miệng Tần Vịnh đang tập trung lái xe, kiên quyết “Không
được ăn nữa, một lát tới mộ bà cố ngoại phải ngoan biết chưa?”Tần Vịnh không nhịn
được cười “Không ngoan tối bà cố sẽ về tìm hai đứa, kể chuyện xưa cho hai đứa
nghe!”“Oái!”“Oái!”Hai thằng mập hoảng sợ ôm cứng lấy nhau, hai đứa thừa hưởng
tính sợ ma của Tần Vịnh đủ mười phần, thậm chí còn “tài năng” hơn cả ba nó.Lâm
Phàm hung hăng ngắt eo Tần Vịnh một cái “Nói bậy gì đó! Anh là cái đồ vô lễ!”“Ui
da! Vợ, anh đang lái xe!” Tần Vịnh nhịn đau, vì an toàn của cả nhà không dám
tránh, tay vẫn nắm chặt vô lăng.Mấy tiếng sau, rốt cuộc cả nhà cũng tới thành
phố X.
Lâm Phàm dẫn cả nhà
vác một núi quà đi thăm bà Phương trước.
Khiến người ta lấy
làm vui mừng là, con gái bà Phương đã quay về chăm sóc bà, thấy có khách đến
thì nhiệt tình mời mọc họ ở lại ăn cơm trưa.Suốt bữa cơm, hai thằng mập ngọt miệng
hễ mở miệng ra là bà ơi bà à làm bà Phương mát ruột mát gan, cứ đòi làm thịt
viên cho chúng ăn.Ăn xong cả nhà Lâm Phàm cáo từ, nhắm nghĩa địa nơi bà ngoại nằm
mà đi.Đến bãi cỏ xanh um tươi tốt, mặt cỏ vẫn còn lưu lại tường vi Tần Vịnh cầu
hôn năm đó, hơn nữa được chăm sóc cực kỳ chu đáo.
Lâm Phàm và Tần Vịnh
mỗi người dắt tay một thằng con đi tới trước mộ bà ngoại, cười hạnh phúc nói
“Bà ngoại, năm người nhà con tới đây thăm bà, con rất hạnh phúc, thật đó.
Bà yên tâm nhé.”Tần Vịnh
ngơ ngáo như bò đội nón, nhỏ giọng nhắc nhở “Vợ, không phải bốn người à?”“Em có
thai rồi.”…Trong nghĩa trang yên tĩnh, một người đàn ông phong độ phi phàm, tuấn
tú mất bình tĩnh rống lên, hai thằng nhóc mập ú thì săn sóc đỡ người đàn ông mừng
rỡ đến choáng váng kia.Người phụ nữ thanh tú đứng trong gió, gương mặt tươi cười
càng xinh đẹp quyến rũ hơn tường vi nở rộ bên cạnh.