Cô Vợ Đanh Đá Của Nhất Thiếu

Tiễn hai Gia gia ra đến cổng, cô vội quay vào nhà vì chợt nhớ ra hôm nay chính là hôn lễ của "chị gái yêu quý". Vội vội vàng vàng, cô chạy như bay lên phòng của mình. Thời gian chẳng còn nhiều cho cô chuẩn bị, nên vớ được cái gì thì cô mặc cái đó. Chiếc đàm xanh ngọc bích diểm chút kim tuyến chính là y phục của cô hôm nay, tuy không quá rực rỡ sặc sỡ nhưng vẫn toát lên được vẻ thanh cao tao nhã của một quý cô. Kèm theo đó là chiếc túi GUCCI hàng độc nhất, bên trong chính là món quà nhỏ cô muốn tặng cho đôi cẩu nam nữ này:

- Hôm nay, sẽ thú vị lắm đây. - Cô nhẹ nhàng bôi chút son lên môi rồi ngoảnh lại nhìn cái gương một lần nữ, khi mọi thứ đã đủ hoàn hảo, cô thư thái xuống nhà lái xe đi.

Trong hâm, chẳng biết bao nhiêu chiếc xe sang xe xịn, cứ phải đủ màu đủ kiểu mới chịu. Lướt qua một lượt, cô quyết định sẽ "mượn tạm" của chồng mình chiếc BMW màu xanh dậm khá nổi bật để tham dự bữa tiệc quan trọng hôm nay. Dù gì xe hắn cũng chất đầy cả tầng hầm, mượn tạm một chiếc cũng chẳng sao đâu.

TẠI HÔN LỄ

- Lạc Hy à, con để mọi người chờ hơi lâu rồi đấy. - Lạc Hinh Đức cáu lên khi vừa thấy cô xuất hiện nhưng lập tức đổi thái độ khi nhìn thấy máy quay bắt đầu hướng về phía mình.

Lão già này lật mặt cũng nhanh quá đi, lão này nghỉ kinh doanh đi làm ảnh đế cũng kiếm được khối tiền đấy. Lão ta giống hệt đứa nghiệt chủng Lạc Vân San kia, chẳng lạ gì khi ả ta lại trở thành một ảnh hậu đình đám, thì ra là cha truyền con nối. Mang dòng máu của ông ta trong người thật khiến cô kinh tởm.

Cô cũng chỉ mỉm cười nhè nhẹ trước máy ảnh rồi nhanh chóng đào tẩu vào phòng gia đình, tuy không muốn bước vào nơi đó chút nào, nhưng cũng đành vậy, chẳng ai muốn ngồi đây tám chuyện với đám chó săn phiền phức này đâu.

- Gì đây? Hôm nay chị mày cưới mà mày cũng chẳng đến sớm hơn được à? - Bạch Thiên Anh vừa chăm chút chiếc váy cưới của con mình, vừa đánh tiếng cho Lạc Hy.

Mẹ nào con nấy quả không sai, từ giọng điệu đến cách ăn nói, không trật đi đâu được. Vừa bước vào phòng đã gặp phải bà ta, thật là xui xẻo ngàn lần mà. Lạc Hy liếc người phụ nữ đứng trong phòng, ánh mắt thờ ơ, vì bà ta mà mẹ cô chết, vì đứa con gái của bà ta mà cô không còn gia đình. Đáng hận.

- Không. - Cô cộc tiếng trả lời, thả người xuống bộ sofa trong phòng, vắt chéo chân.

Cô và bà ta lần nào gặp nhau cũng lời qua tiếng lại. Đâu phải lỗi tại cô, bà ta năm lần bảy lượt muốn kiếm chuyện, cô muốn yên thân cũng chẳng xong.

- Đúng là vô giáo dục.


Bà lại mẩm thêm một câu làm cô khó chịu. Giáo dục? Cũng may là vô giáo dục.

- Còn tốt hơn ngàn lần là được bà giáo dục.

Cuộc nói chuyện đến đó là kết thúc, cô bỏ ra ngoài hít thở không khí bữa tiệc mặc cho bà ta vẫn kèo nèo thêm mấy câu khó chịu. Buổi tiệc tổ chức vô cùng đình đám, hết thảy những nhân vật có tiếng đều có mặt tại đây, từ những diễn viên đình đám làng điện ảnh, cho đến các doanh nhân tài cao giới thượng lưu, có vẻ chẳng thiếu một ai. Cô thẫn thờ nhìn hàng người bước trên thảm đỏ. Cũng phải thôi, Lạc Vân San đường đường là một ảnh hậu mới nổi, còn Hoắc Phong thì là tổng tài của một tập đoàn tài chính nổi tiếng, tổ chức hôn lễ như thế này cũng là chuyện bình thường.

- Cảm ơn mọi người đã dành thời gian để tham dự hôn lễ ngày hôm nay. Và bây giờ xin mời tân lang tân nương bước về phía khán đài. - Tiếng MC vang lên hô hào tiếng vỗ tay của mọi người.

Tràng pháo tay này đã làm Lạc Hy có chút không vui. Phải rồi, đáng nhẽ người được bước trên lễ đường đó là cô mới phải. Mà thôi đi, suy đi nghĩ lại, cô vẫn chấn chỉnh suy tư của mình. Không phải cô mới là tốt, tốt hơn hàng vạn hàng triệu lần.

Lạc Vân San vừa bước ra, Lạc Hy bỗng chột dạ khi nhìn thấy chiếc vòng của mẹ mình để lại hiện tại đang nằm trên cổ của người chị nghiệt chủng kia. Máu sôi sùng sục lên, hiện tại cô rất muốn chạy lên để giật lấy di vật của mẹ, nhưng không thể vì tức giận trước mắt làm mờ được, cô bình tĩnh, uống lấy một ngụm nước rồi bắt đầu kế hoạch của mình.

Lạc Vân San à Lạc Vân San, nếu làm thế để chọc tức Lạc Hy, thì ả đã đánh giá quá thấp cô rồi.

- Nào, mời người nhà lên nói đôi lời với tân nương tân lang.

Tiếng của vị MC một lần nữa vang lên, cha mẹ hai bên bắt đầu tiến lên sân khấu cùng những tràng pháo tay như pháo nổ, cô cũng tự tin tiến lên cùng "gia đình".

Lạc Hy từng bước phóng khoáng bước lên thảm đỏ cùng các vị trưởng bối. Cô không quá sắc nét nhưng đủ để người ta phải ngoái nhìn lại hai ba lần khi vô tình lướt mắt qua. Bộ trang phục cô khoác trên người không quá nổi bật, nhưng khiến người ta phải trầm trồ khen ngợi.

Cố ý đứng bên cạnh cô dâu, Lạc Hy thủ thỉ nhẹ đủ cho hai người nghe.

- Trong 10 giây, nếu chị không tự tháo cái vòng cổ ra và đưa cho tôi, đừng trách tại sao tôi độc ác.


- Gì chứ? Mày nghĩ mày có thể làm được gì?

Lạc Vân San đương đương tự đắc. Giọng lại có chút khiêu khích. Tốt, quá tốt, người chị này của cô đúng là rượu mời không uống, cứ phải uống rượu phạt.

- Tùy chị nghĩ.. 10.. 9.. 8..

Từng tiếng đêm từ từ đến 3.. 2.. 1 mà Lạc Vân San vẫn chẳng có động tĩnh gì, bởi cô ta cho rằng có Hoắc Phong ở đây, sẽ chẳng ai dám làm gì cô cả. Đếm đến 1, Lạc Hy mỉm cười đón lấy micaro từ phía cha, cất giọng:

- Cảm ơn mọi người hôm nay đã đến tham dự hôn lễ của chị gái tôi Lạc Vân San và người yêu cũ của tôi Hoắc Phong.

Lời này cô tự tin nói ra trong sự ngỡ ngàng của tất cả những người đứng trên sân khấu và ở phía dưới. Tin này tuyệt nhiên làm đám phóng phiến kích động, tin nóng hổi này, cho dù là chia đều cho tất cả các tòa soạn, đảm bảo đều trở thành hot rearch trong một khắc đồng hồ.

"Cái gì? Hóa ra ảnh hậu mới nổi là tiểu tam sao?" "Không ngờ Lạc Vân San lại là con người như vậy" "Giành người yêu với em gái sao? Quá ấu trĩ rồi", từng tiếng bàn tán xôn xao, gây náo cả một hội trường.

- Lạc Hy, con đang làm gì vậy, đừng quậy nữa, đưa cho ba. - Lạc Hinh Đức quát.

- Còn chưa xong đâu, cha ạ.

Cô ghé sát tai ông, nói chầm chậm, cố nhấn mạnh chữ cha sau cùng. Lạc Hy cô mà lại để kẻ khác khi dễ mình sao? Cũng ngây thơ thật rồi. Mấy ông bà già này lại cứ tưởng rằng cô hiền thì muốn làm trời làm đất gì làm. Ngu ngốc, ngu ngốc cả.

- Các vị khách quý phía dưới thứ lỗi cho sự đường đột của tôi. Vốn không phải diễn viên nên tôi e là không diễn được vai tỷ muội tình thâm rồi. Huống chi là với người chị đã leo lên tận giường của bạn trai em gái để ve vãn. Lại còn trướng bầu ba tháng trước cưới.


"Trời ạ, có con rồi sao?" "Ái chà, tổng tài Hoắc Thịnh số cũng thực đào hoa, chơi em chán rồi đến chị" tiếng xùm xì còn to hơn, nghe rõ mồn một. Lạc Hy cô đến đây vẫn chưa xong đâu, trò vui, cứ phải chơi từ từ mới hồi hộp và gay cấn được.

Vị MC đứng bên kia trông chừng cũng khá hóng hớt chuyện gia đình của họ, không màng đến rằng bản thân mình có thể giải vây cho cô dâu chú rể. Cùng lắm thì anh ta không nhận được tiền hoa hồng thôi, tiền cọc cũng đã chuyển về tài khoản chính, không phải sợ.

Lạc Hinh Đức cùng Bạch Thiên Anh đứng nghiến răng ken két. Hai ông bà thông gia bên kia thì vừa giận vừa thẹn, không biết nên nói gì. Mối quan hệ giữa con trai hai người và nhà họ Lạc như thế nào cũng chẳng ai rõ. Trông thấy Lạc Hy có vẻ chưa định dừng, hai người cũng đành im lặng mà nghe, trông ánh mắt đầy căm giận của cô gái trẻ đứng trên đây, càng nói càng khiến Hoắc Gia xấu mặt. Đứng trên thương trường bao lâu nay cũng quen hẳn với ánh mắt mà đối người đối ta, cha của Hoắc Phong trầm mặc tiếp tục lắng nghe những lời Lạc Hy nói.

Đám vệ sĩ ở dưới có vẻ vị đám nhà báo chặn đường, chẳng thể lên tiếp tế được, một người cũng không. Trên khán đài chỉ có ba cái micro, một cái MC giữ, cái còn lại ở bên trưởng bối Hoắc Gia, cái còn lại cô gái họ Lạc này giữ. Hẳn là ảnh hậu cùng vị hôn phu của cô ta không thể chống chế được rồi.

Trong đám dông, một giọng nam trầm mặc vang lên, tuy không quá lớn, nhưng vừa âm lượng để người ngồi bên cạnh có thể nghe rõ.

- Đại ca, kia chẳng phải là đại tẩu sao? Thực độc mồm độc miệng nha!

Thiên Phong đá nhanh vào chân người đứng bên cạnh. Giọng vừa thán phục vừa hân hoan, quả thực đây là lần đầu tiên anh thấy có màn phá đám cưới tuyệt vời như thế này. Chị dâu của anh cũng thực quá ngầu rồi đi, lại còn quá lộng lẫy cường độ, quá mị lực.

Nhất Long nghe thấy thế, ngước mắt nhìn lên sân khấu, quả thực là cô, nhưng tại sao lại ở đây? Cô vợ nhỏ của cô tuy khẩu thị tâm phi, nhưng bây giờ cũng giường như con rắn độc rồi đi. Nói lời nào lời nấy đều thu hút người khác, lại chặn cứng họng những người có thể biện bạch. Nhưng trông thấy cô mạnh mẽ uy vũ như thế, nhìn vào ánh mắt nhiều tâm tư ấy của lão bà nhà mình, Nhất Long lại có chút đau lòng. Anh chưa biết từ trước cô đã phải trải qua những chuyện gì, càng chưa từng được nghe cô tâm sự.

- Vợ anh mà.

Anh nhắm mắt thưởng thức ly whisky trên tay, ánh mắt trầm tư, nhẹ nhếch môi cười. Quả đúng là người phụ nữ của anh.

- Không phải, không phải như cô ta nói, chúng tôi không như thế.

Lạc Vân San lớn tiếng phản bác.

Ảnh hậu đúng thực là không sai, nước mắt rơi lã chã ngay lập tức để kéo lòng thương xót của mọi người về phía mình. Lạc Hy một mắt nhìn vè phía con người đang gục xuống kia, cười khẩy. Ngu ngốc hoàn ngu ngốc, đúng là không khá lên được. Dưới kia đâu phải những nhà hảo tâm mà lương thiện, chỉ cần một giọt nước mắt liền có thể cảm động. Bao nhiêu ảnh hậu ảnh đế đứng dưới kia, nhắm một mắt cũng nhìn ra đâu là diễn đâu là thật. Còn những vị doanh nhân đang thưởng kịch ở dưới, bao năm lăn lộn trên thương trường, tâm phải gọi là lạnh ngắt, không cần nhìn cũng biết chừng mặt ai lật như thế nào.

Nghe chị mình nói vậy, Lạc Hy chỉ búng tay một cái, màn hình hiện lên cái video cô quay được ngày đầu về nước. Vốn dĩ là định lưu lại kỷ niệm sau này xem, nào ngờ lại được sửu dụng trong tình huống này. Mà thế cũng được.


Đoạn video kia ghi rõ mồn một những lời Lạc Vân San ôm bụng nói, kể là từng chữ từng lời của ả ta và Hoắc Phong. Thảm rồi thảm rồi.

- Mày.. dám đối xử với chị mày như thế, mày có còn là người không hả?

Mẹ của tân nương tức đến đỏ mặt, chỉ thẳng vào mặt Lạc Hy. Nhưng làm sao cô có thể để bà ta có thể chiếm thế thượng phong, không kiêng không nể, Lạc Hy nắm lấy tay ả đàn bà đê tiện này, hất qua một bên, dùng ánh mắt khinh thường xen lẫn căm hận nhìn ba ta khiến người phụ nữ này có chút kinh sợ, tay chân bắt đầu run.

- Tôi đã nói rồi, ngay từ đầu, nếu đưa nó cho tôi, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Đều tại các người thôi.

Cô khoanh tay đứng nhìn vẻ nhục nhã xấu hổ của Lạc Vân San. Tiếng tách tách vang lên, cứ nhắm thẳng vào cô dâu mà chụp mà quay, phóng viên chẳng mấy chốc cũng ạt ào lên sân khấu hỏi cung. Cũng tại ả ta, nếu không mời bọn chó săn này đến, ả cũng chẳng có kết cục bi đát đến kia.

- Đưa cái gì?

Ông bố cáu mặt nhìn vào đứa con gái đang mang váy cưới của ông ta. Lạc Hinh Đức ông biết rõ, những người này phải làm điều gì đó vượt quá giới hạn, Lạc Hy mới dùng cách này để công kích. Quả thực không biết nên trách Lạc Vân San ngu ngốc hay đứa con ruột của ông quá tâm cơ rồi đây.

- Red Moon.

Đến cả Lạc Hinh Đức và Bạch Thiên Anh cũng chẳng ngờ rằng Lạc Vân San lại dám mang chiếc vòng đó trong lễ cưới, đó chính là di vật Đường Mẫn Ý để lại cho con gái mình trước khi nhắm mắt xuôi tay. Loạn rồi, loạn hết cả rồi.

- Ba, ba phải làm chủ cho con, hôm nay vì..

Lạc Vân San cố ý nài nỉ, khẩn khoản nhìn người cha đang nhíu mày của mình. Ông ta đã chuyển sắc mặt không vui nhìn đứa con này, rõ ràng cô ta biết rõ Red Moon có ý nghĩa như thế nào đối với Lạc Hy, lại còn dám mang nó ra để khiêu khích cô.

- Đưa cho nó nhanh, bấy nhiêu phiền phức còn chưa đủ sao?

Đến cuối cùng, Lạc Van San vẫn phải ngậm ngùi tháo chiếc dây chuyền trên cổ xuống, ấm ức đưa nó cho Lạc Hy. Nhận lấy sợi dây chuyền, cô cẩn thận cất vào trong túi rồi bỏ xuống sân khấu, mặc cho ở phía trên, các nhà báo phóng viên tung hoành bao quanh đôi cẩu nam nữ mới cưới. Đúng là ngu ngốc khi làm Lạc Hy cô nổi giận.

Bỏ mặc những ánh nhìn, cô ung dung tiến ra xe, lái đến bờ sông ngoại thành


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận