Cô Vợ Đánh Tráo






Cậ*p nhật nhanh nhất trên Truyện88.vip

Chương 1016: Hình như cô động tình rồi

Dù sao từ trước tới nay Dạ Mạc Thâm vẫn luôn rất tín nhiệm cậu ta, chưa từng giấu cậu ta bất cứ chuyện gì, cho nên Tiêu Túc biết rất nhiều chuyện.


"Được, vậy tôi muốn cậu sắp xếp mọi chuyện thành một tài liệu hoàn chỉnh cho tôi.”

Cái gì?

Cái gì cơ?

Bắt cậu ta sắp xếp mọi chuyện trước đây thành một tài liệu hoàn chỉnh ư?

Lúc mà Tiêu Túc nghe xong câu nói ấy, cậu ta cứ tưởng mình đã nghe nhâm.
Cả người của cậu ta thiếu chút nữa hóa đá tại cho

Bất cậu ta làm chuyện đó, như vậy chang phải bắt cậu ta phải động não nhớ tất cả mọi chuyện rồi viết ra hay sao?

“Cậu Dạ, như vậy thì không được đầu a." Tiêu Túc trực tiếp từ chối mệnh lệnh của Dạ Mạc Thâm: "Văn vẻ của tôi không tốt nên tôi không thể làm việc này được đầu ạ.”

Toàn bộ việc này không giống với việc điều tra trước đây, trước đây là cho người khác đi điều tra, tổng hợp lại rồi trực tiếp đưa cho cậu ta.


“Tôi đầu có bắt cậu trực tiếp viết lại mọi thứ đâu?" Dạ Mạc Thâm lạnh lùng nói: “Cậu tìm người làm lại không phải là được rồi sao?”

Tiêu Túc: “ Tìm ai được a?”


“ồ” Dạ Mạc Thâm cười nhạo ra tiếng: “Cậu cảm thấy tìm ai thì được?” Tiêu Túc không nói được gì, tìm ai cũng được ngoại trừ Dạ Mạc Thâm, dù sao đi nữa thì anh cũng muốn chính cậu ta đem tài liệu hoàn chỉnh đến là được.
Cậu ta cảm thấy vô cùng khó xử, dù sao đây cũng là chuyện yêu hận giữa cậu Dạ và mợ lúc đó.


Chuyện yêu hận, đối với một người đàn ông như cậu ta mà nói dù sao chính bản thân của cậu ta cũng cảm thấy rất khó mở miệng,

“Cậu Dạ, cái kia.
Chúng ta có thể bàn bạc lại về vấn đề này một chút có được không, chuyện này

Tiêu Túc còn định nói thay cho bản thân mình vài lời nữa thì đột nhiên một giọng nữ nhẹ nhàng truyền ra từ phía điện thoại của Da Mạc Tham: “Anh không ngủ được sao, anh đang làm gì vậy?

Là thanh âm của mọi

Mẹ ơi cứu tôi với

Trong lòng của Tiêu Túc lúc này đang hét lớn!

Dạ Mạc Thâm đang dựa vào lan can ở ban công để gọi điện thoại thì nghe thấy giọng của Hàn Mộc Tử ở phía sau, anh liền quay đầu lại nhìn Hàn Mộc Tử một cái, không nói thêm gì nữa liền trực tiếp ngắt điện thoại, sau đó đi về hướng của Hàn Mộc Tử.


“Sao em lại đi ra đây? Lại còn mặc ít như vậy!”

Vừa nói xong, anh liền cởi nút áo khoác trên người mình, sau đó trực tiếp dang tay ôm lấy Hàn Mộc Tử vào trong lòng mình, bao trọn thân hình nhỏ

xinh của cô trong chiếc áo khoác của mình.
Hàn Mộc Tử chỉ mặc bộ đồ ngủ trên người.
Tuy rằng bây giờ là mùa đông, hơn nữa dù sao bây cũng đang ở bên ngoài nên đương nhiên là không đủ để

chống chọi lại cái rét lạnh ở bên ngoài được.


Huống hồ ở đây lại còn là ở bờ biển nữa, dù sao có cũng là phụ nữ có thai.
Nghĩ vậy, Da Mạc Thâm cau mày, lạnh giọng nói:


“Mau đi vào

Hàn Mặc Tử ở bên trong áo khoác của anh ngắng đầu, không hề nhúc nhích dù chỉ nửa bước.


"Anh gọi điện thoại cho ai vậy?

Da Mạc Tham có chút căn chặt hàm dưới khẽ cúi đầu nhìn chăm chú người con gái trước mặt.


Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt của cô tràn đầy hào quang, trong veo vừa động, nhìn anh không chút tạp chất, giống như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn rõ anh, nhưng cũng giống như cô không hiểu gì cá.


Ánh mắt như vậy...


Con người của Dạ Mạc Thâm khẽ đảo qua, anh vô thức nhìn đi chỗ khác, rơi vào dái tai trắng nõn, nhỏ nhắn và tinh xảo của cô.
Yết hầu anh khẽ lên xuống, không hiểu sao giọng của anh cũng trầm thấp đi vài phần

"Là người trong công ty mà thôi."

Anh ngẩn người giải thích: "Gọi điện thoại cho anh hỏi chuyện liên quan đến công việc

"Liên quan đến công việc sao?” Hàn Mộc Tử chớp chớp mắt: “Đã hơn mười một giờ? Giờ là ban đêm rồi, mà nhân viên công ty của anh yêu thích công việc làm sao? Giờ là giờ nghỉ rồi mà còn muốn xử lí công việc sao, thậm chí còn gọi điện thoại cho tổng giám đốc nữa, có vẻ như hơi quá thì phải?”

“Đúng vậy." Da Mạc Thâm cười nhạt một tiếng: “Bọn họ yêu công việc như vậy, một phần là do em

day."

“Em sao?" Nếu bạn đang đọc truyện ở một website khác không phải Tr*uyện88.vip thì có nghĩa đây là trang web ĂN CẮP TRUYỆN.
Các bạn hãy quay trở lại Tr*uyện88.vip để ủng hộ bên mình nhé!


Ánh mắt của Dạ Mạc Thâm vẫn nhìn chằm chăm vào vành tai nhỏ xíu của cô, hơi động đậy.


“Em quên rồi sao?” Giọng của anh trầm thấp, lại còn thổi nhẹ vào bên tại của cô: “Tất cả cổ phần của công ty đều nằm trong tay của em đấy, bà Dạ."

Ánh mắt của Hàn Mộc Tử thay đổi, Dạ Mạc Thâm không nhắc tới chuyện này thì cô cũng quên mất.


Lúc trước, không ngờ anh đưa cho cô một bản hợp đồng.
Vừa nhìn thấy là cô đã cảm thấy có gì đó không thích hợp, không ngờ kết quả đúng là xảy ra chuyện thật

Nghĩ lại là thấy tức

"Anh! Hừ.."

Hàn Mộc Tử vừa định trách cứ anh, nhưng dải tại của cô đã bị anh bắt lấy khiến cô sợ tới mức vô thức vươn tay đẩy anh.


Cô quên mất rằng lúc này có đang ở trong vòng tay của Dạ Mạc Thâm, cô đẩy một chút cũng không đẩy được.
Thay vào đó, Da Mạc Thậm ôm chặt lấy cô với vẻ không hài lòng và can nhẹ vào vành tại của

"Anh làm gì vậy? Mau buông em ra..." Hàn Mộc Tử gấp gáp đến mức không thể làm gì được: "Em có chuyện nghiêm túc muốn hỏi anh." Ủng hộ team *chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.vip

Người nào đó gần đây ăn chay trường đã lâu, hiện tại đã nếm qua mùi thịt thì làm sao có thể dừng lại vào lúc này.
Hơi thở của anh hơi hổn hển.


"Đây là chuyện nghiêm túc."

Thật là bất công.


“Dạ Mạc Thâm

“Ngoan nào, đừng có nói nữa."

Hàn Mộc Tử muốn mắng anh, nhưng lại bị anh bể lên, sau đó đi vào trong phòng ngủ.
Nhiệt độ trong phòng ngủ cao hơn nhiều so với bên ngoài, Hàn Mộc Tử bị Dạ Mạc Thâm đặt ở trên chiếc giường mềm mại.
Cũng không biết có phải là anh sợ cô trốn mất hay không mà Dạ Mạc Thâm đích thân đè cô xuống dưới, hai tay của anh ép xuống hai bên sườn của cô, giữ cô ở bên trong vòng tay của mình.



"...Anh đừng làm loạn nữa! Em thật sự có chuyện quan trọng muốn hỏi anh mà

Bên trong đáy mắt của Dạ Mạc Thầm có tia đỏ, hơi thở có vẻ nặng nề.


“Có chuyện gì vậy? Nếu là chuyện trước đây thì anh cũng chẳng nhớ ra gì cả cho nên em không cần hỏi anh đầu

Đúng vậy, cô muốn tra hỏi anh về một số chuyên trước đây mà Da Mạc Thám đã làm, hiện tại cho dù cô có muốn tra hỏi anh thì cũng chẳng được gì.
Nghĩ vậy, tâm trạng của Hàn Mộc Tử lại càng buồn bực hơn.


Điều cô buồn bực nhất chính là nguy cơ trước mắt vẫn không có cách nào để giải trừ được.


Bởi vì gần đây có người nào đó đã ăn chạy quá lâu nên đã đói khát đến mức đã bắt đầu vùi đầu vào cổ của cô, trên cổ của cô truyền đến cảm xúc nóng ran khiến cô phải phản ứng lại.


"Không được!"

Nếu như để lại dấu hôn ở trên cổ thì ngày mai đi làm sẽ bị nhìn thấy mất.


Thế nhưng Dạ Mạc Thâm không hề nghe lời, thế nên Hàn Mộc Tử chỉ có thể đưa tay ra để bảo vệ cổ của mình để không cho anh xâm nhập.


Kết quả là ai đó cũng không hề tức giận một chút nào, không thể hôn cổ của cô nữa thì anh lại bắt đầu hộn cánh tay của cô.
Đôi môi mỏng nóng bỏng của anh di chuyển khắp cánh tay của cô, và cuối cùng thì rơi xuống trên vai của cô.


Anh cởi bộ đồ ngủ của cô, đôi môi mỏng của anh nặng nề đặt một nụ hôn trên đôi vai trắng nõn của cô

Hàn Mộc Tử khẽ kêu lên một tiếng đau đớn, cô có thể bảo vệ được cổ nhưng lại không thể bảo vệ dược bả vai,

Nhớ đọc truyện trên Truyện88.vip để* ủng hộ team nha!!!co-vo-danh-trao-1016-0
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận