Dạ Mạc Thâm véo cắm cô và hôn lên.
Đôi môi hơi nhợt nhạt, có chút mát lạnh nhẹ như bông tuyết tung bay, nhưng sau khi rơi xuống trên đôi môi cô thì lại dần trở nên nóng bỏng.
Hàn Mộc Tử thấy anh đang chuyên tâm nhằm mắt lại, hành động véo vào cầm cô chuyển sang năm lấy tay cô, hôn một cách đắm đuối.
Nếu không phải mồ hôi không ngừng toát ra trên trán thì có lẽ Hàn Mộc Tử thật sự nghĩ rằng khoảnh khắc này đối với Dạ Mạc Thẩm mà nói rất tuyệt vời.
Tiếc là, cô đã nhìn thấy tất cả những điều này trong tâm mất, và sau đó cảm thấy rất đau khổ
Nụ hôn có thể khiến người ta kích thích, có thể sẽ khiến anh quên đi nỗi đau sao?
Nghĩ đến đây, Hàn Mọc Tử chớp chớp mắt.
Vốn dĩ có đã giao ước với anh rằng nếu không được cô cho phép thi không được hơn cô, nhưng bay giờ là tình huống đặc biệt, hay là...cô nên phản ứng lại?
Đang mê mẩn suy nghĩ, thì cảm giác trên mỗi đột nhiên biến mất.
Hàn Mộc Tử định thần lại, thì thấy Dạ Mạc Thâm đang lờ mờ nhìn cô.
Khụ khụ...Chẳng lẽ bởi vì mình đang nghĩ đến những chuyện khác, nên lại để cho anh biết mình đang phân tâm sao?
Hàn Mộc Tử có chút xấu hổ, bất giác cắn môi dưới, suy nghĩ một chút liền chủ động hôn anh.
Đồng tử của Dạ Mạc Thâm đột nhiên mở to hơn, giây tiếp theo anh nheo mắt lại một cách nguy hiểm, rồi chủ động ôm lấy gáy của cô.
Vị ngọt của nụ hôn dần xua đi nỗi lo lắng và đau đớn của Dạ Mạc Thậm...
Hai người hôn nhau mãnh liệt trong căn nhà cũ.
ở phía bên kia, trong một ngôi nhà ở tiểu khu Dương Quang.
Tiêu Túc vô cùng rảnh rồi ngồi trên chiếc số pha nhấm nháp ly cà phê pha sẵn trong nhà rồi ngước mắt nhìn chăm chăm cô gái viết thuê đang ngồi quay lưng làm việc trước chiếc laptop.
Cô ấy đã ngôi ở đó gần nửa tiếng đồng hồ, Tiêu Túc uống hết cà phê rồi tự mình rót thêm.
Khi đi rót thêm cà phê thì phát hiện căn nhà của cô gái viết thuê không lớn lắm nhưng lại rất biết hưởng thụ cuộc sống, có đầy đủ mọi thứ từ máy pha cà phê, máy làm bánh mì, máy làm bánh.
Nhưng căn bếp của cô ấy rất rất lớn, bên trong có đầy đủ mọi loại dụng cụ.
Mở tủ lạnh ra toàn chứa đầy nguyên liệu.
Trước đây, Tiêu Túc còn nghe nói người viết thuê đều chỉ thích ru rú ở trong nhà, không phải mì gói thì là đồ ăn mang đi, nhưng thấy đồ trong tủ lạnh của cô ấy đều là đồ tươi mới, có lẽ vẫn tự mình nấu ăn.
Tiêu Túc uống thêm một ngụm cà phê, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nhìn sang bóng lưng của cô gái viết thuê.
Cảm giác như có gì đó không đúng.
Cô ấy đã ngồi ở đó nửa tiếng đồng hồ rồi, mà sao không nói lấy một câu nào, và cũng không đứng dậy một chút, hơn nữa cậu ta chỉ bảo cô ấy sửa một chút thôi mà, có cần phải lâu như vậy không?
Nghĩ đến đây, Tiêu Túc nhíu mày.
Anh đặt ly cà phê trên tay xuống, rồi gọi cô ấy một tiếng.
"Này."
không có phản hồi.
Nhìn thấy hiện trạng thì Tiểu Túc nhưởng mày, chẳng lẽ làm việc chăm chỉ làm sao?
Nhưng tại sao câu ta lại cảm thấy có gì đó không đúng?
Cuối cùng, Tiêu Túc lại đợi thêm vài phút, nhưng bên kia vẫn không có động tĩnh gì, điều này cũng quá bất thường.
Tiêu Túc dứt khoát đứng dậy đi về phía cô ấy, rồi lên tiếng: "Cuối cùng có xong chưa vậy? Sửa một bản thảo thôi mà mất nhiều thời gian vậy sao? Cô có phải là một người viết thuê chuyên nghiệp không vậy?"
Trong khi đang nói, Tiêu Túc đã lách qua trước mặt cô ấy, sau khi thản nhiên liếc nhìn chiếc máy tính thì ánh mắt nhìn chăm chăm vào khuôn mặt cô ấy.
Cô gái vẫn ngồi thẳng lưng ở đó, nhưng ánh mắt lại nhắm nghiền lại, miệng khẽ mở và đang ngủ rất
say.
Tiêu Túc.
ngu
Có ai nói cho cậu ta biết chuyện gì đang xảy ra
không?
Chẳng phải cô ấy đang sửa lại bản thảo sao? Sao mà ngồi ngủ trước máy tính vậy chứ? Hơn nữa làm thế nào mà cô ấy lại có thể duỗi
thắng lưng như vậy trong khi đang ngủ chứ? Khi ngủ say, cô gái viết thuê còn chép chép môi.
Sau đó, cô ấy nghiêng đầu rồi lại ngủ tiếp.
Tiêu Túc:
Rất tốt, rất mạnh mẽ.
Tiêu Túc kìm lại ngọn lửa tức giận tột đỉnh trong lòng, đưa tay ra gõ gõ vào chiếc bàn trước mặt cô ấy.
Cốc cốc cốc...
Dường như cô gái viết thuê không nghe thấy, mà vẫn ngủ rất say.
Tiêu Túc không nói nên lời, ra sức gõ gõ lên bàn.
Cốc cốc cốc!
Lần này, có thể nói cậu ta đã dùng một sức lực rất lớn rồi, nếu cô ấy còn chưa tỉnh dậy, vậy thì thực su...
Cậu ta đoán không sai, cô gái viết thuê vẫn không có phản ứng gì.
Cả người cô ấy dường như là một người tu tiên đã ngồi thiền rồi vậy, không nghe thấy những phiền não và bất cứ âm thanh nào của thế giới bên ngoài.
Cuối cùng, khi Tiêu Túc thật sự không tin nổi nữa.
Cậu ta thực sự nhìn thấy một cục bông gòn nhét trong tại cô ấy.
Cậu ta cười chế nhạo, trực tiếp vươn tay lôi hai cục bông gòn ra, nhưng cậu ta chỉ định sau khi lấy cục bông gòn ra rồi đánh thức cô ấy dậy để làm việc chính mà thôi.
Nhưng không muốn lúc lại cục bông gòn ra, ngón tay quân lấy tóc của cô ấy, rồi trực tiếp kéo một núm tóc nhỏ của cô ấy xuống.
"A!"
Trong giây tiếp theo, có một tiếng kêu thảm thiết vang lên hơn cả tiếng lợn bị cắt tiết.
Tiêu Túc nhìn mớ tóc nhỏ trong tay, rồi vô thức mà nuốt nước bọt.
Cậu ta không phải cố ý đấy chứ.
"Chết tiệt chết tiệt chết tiệt!” Sau khi cô gái viết thuê tỉnh dậy, thì đã nhìn thấy núm tóc đen trên tay cậu ta, rồi ngay lập tức phát cáu lên: “Anh Túc, anh có ý gì đây? Tôi không có ăn bơ làm biếng mà ngủ đâu nhé? Tôi còn đang sửa cho anh mà? Anh có ý kiến gì với tôi thì cứ nói với tôi!"
Tiêu Túc: "?"
"Sao anh lại nhổ tóc của tôi chứ? Anh có biết mái
tóc quan trọng như thế nào đối với những người viết chữ như chúng tôi không hả? Mỗi ngày cứ nghĩ đến chuyện mái tóc của tôi sắp rụng sạch rồi mà anh lại còn nhổ tóc tôi nữa.
Hu hu hu hu...
Rụng tóc là nỗi đau của mọi cô gái.
Đặc biệt đối với những người trán cao, mà Giang Tiểu Bạch là người trần cao, sau đó người rụng tóc trở lại.
Điều quan trọng hơn là, sau khi trở thành tác giả thì mái tóc của cô ấy cảng rụng dữ hơn.
Mọi ngày
Giang Tiểu Bạch đều tìm kiếm trên mạng những cách tốt để mọc tóc lại, nhưng mái tóc của cô ấy là một tên ngỗ ngược, thế nào cũng không nghe lời mà mỗi ngày cứ rụng lác đác, vốn dĩ tóc cô ấy cũng không nhiều, cảm giác như cô ấy sắp hói đầu rồi..
Bây giờ...
Tiêu Túc còn kéo một nhúm tóc của cô ấy ra.
Ngón tay Giang Tiểu Bạch run lên, nhẹ nhàng xoa xoa tấm da đầu đau đớn, rõ ràng là chạm vào một tấm da thịt nhỏ
Chỗ đó, đã không có tóc nữa.
Giang Tiểu Bạch bật khóc.
Cô ấy bước tới túm lấy cổ áo Tiêu Túc, phần hận: "Anh nói xem, anh có thù gì với mái tóc của tôi vậy? Sao anh lại muốn đối xử với nó như vậy chứ?" Tiêu Túc vốn luôn hợp lý, nhưng bây giờ cậu ta lại kéo núm tóc của cô gái nhà người ta xuống, là chuyện đến bản thân cậu ta cũng không ngờ tới, cho nên bây giờ có cũng thành vô lý.
Bị Giang Tiểu Bạch năm lấy cổ áo chất vấn nên Tiêu Túc cũng nói không được nguyên nhân là như vậy.
"Tôi nói cho anh biết, nếu hôm nay anh không cho ta một câu trả lời thỏa dàng thì anh không xong với tôi đâu, anh cũng đừng mong tôi sửa lại bản thảo cho anh, hôm nay anh cũng đừng mong bước ra khỏi cảnh của này.
.