Nghĩ đến đây, một ý nghĩ lướt qua trong đầu Hàn Mộc Tử.
"Em nghe họ nói Tiêu Túc đã qua đây?"
Dạ Mạc Thâm ngừng giây lát, rồi gật đầu từ
một tiếng
"Anh ta đến đây làm gì? Chẳng phải hôm nay là chủ nhật sao? Chẳng lẽ công việc của công ty các anh vẫn chưa xử lý ổn thỏa sao? Có cần em làm giúp chút ít gì không?" Hàn Mặc Tử là làng hỏi: "Trước đây, em từng làm quản lý của công ty trong một khoảng thời gian, cho nên có lẽ em có thể giúp được chút việc nhỏ gì đó, hay là em..."
Cô văn chưa nói hết lời thì Da Mạc Thầm đã đưa một ngón tay ra đặt lên miệng của cô, và ngăn có nói tiếp
Hàn Mặc Tử giật mình ngày người ra tại chỗ, nhìn thấy một nội bật lực hiện lên trên khuôn mặt của anh
"Đang nghĩ gì đây? "Um?"
"Chuyện của công ty thì đã xử lý xong hết rồi, em đừng lo lắng chuyện này, đừng nói về công việc của công ty anh nữa, ngay cả chuyện của công ty em, anh cũng hy vọng em sẽ không bận chuyện làm ăn nữa."
"Không bận làm ăn, thì công ty kia phải làm sao? Không cần nữa à?" Hàn Mộc Tử nói đùa một câu, nhưng bàn tay cô thò ra sau lưng Dạ Mạc Thâm không chút dấu vết, đầu ngón tay dường như chạm vào một vùng nóng ẩm, có chút dính dinh.
Ấn đường thanh tú khẽ nhăn lại, nhưng lúc này dường như Dạ Mạc Thâm đã ý thức được động tác nhỏ của cô, nhẹ nhàng siết chặt lấy eo của cô bằng bàn tay to lớn, khiến cho Hàn Mặc Tử hét lên một tiếng, Da Mạc Thầm liền lợi dụng thể kéo tay cô qua rồi năm lấy trong tay anh,
Một bàn tay to ôm lấy đôi tay nhỏ bé của cô, Hàn Mộc Tử không thể thoát khỏi, cô muốn giãy dụa "Anh năm tay em làm gì, mau buông ra
Da Mạc Thậm nở nụ cười sâu xa "Làm âm
cho em Hàn Mặc Tử.
Rõ rằng tay của anh lạnh hơn tay em, âm con khi ấy
"Được." Da Mạc Thâm lập tức đổi giọng "Vậy thi em làm ẩm cho anh đi
Anh thật không biết xấu họ rõ rang tay anh còn lạnh hơn của cô, nhưng lại nhất định muốn nằm lấy tay cô, theo như trước đây, thì Dạ Mạc Thâm nhất định sẽ không làm như vậy.
Hàn Mộc Tử cảm thấy nhất định có âm mưu xấu xa gì đó trong chuyện này.
Nhưng anh càng không muốn cho cô biết thì cô càng tò mò.
Thế nhưng tuy rằng rất tò mò, Hàn Mặc Tử vẫn có thể hiểu được anh, sau đó cô thật sự không nói gì cả, mà chăm chú làm ấm tay cho anh.
Cô vừa chui ra khỏi túi ngủ, thì trong người thật sự rất ẩm, giống như một cái bếp lò nhỏ.
Một lúc sau, bàn tay lạnh lẽo của Dạ Mạc
Thâm đã được cô sưởi ấm
Hàn Mộc Tử vẫn tiếp tục ôn lấy người anh.
Da Mạc Thâm:
"Có ẩm không?
Anh không tự chủ được mà cuộn cổ họng, cui đầu xuống, ánh mắt đen kịt rơi vào trên mặt Hàn Moc Tú: "Du do anh?"
*
Hàn Mộc Tử ngày ngô lắc đầu "Em đang mang thai, không thể làm như vậy được, anh biết mà; sao mà em có thể hấp dân anh chứ?"
Mang thai...!
khi nhạc đến chuyện này, anh mat Da Mac Thâm tối sâm lại, đúng vậy anh còn phải tu luyện rất lâu nữa.
“Em đang rất nghiêm túc làm ấm tay cho anh đấy.” Hàn Mộc Tử lại nói.
Vừa dứt lời, cô nhìn thấy một lớp mồ hôi mỏng trước trán Dạ Mạc Thâm, điều trùng hợp là
lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa.
"Cậu Dạ?"
Đó là giọng của Tiêu Túc.
Hàn Mặc Tử vẫn còn ngồi trong vòng tay của Dạ Mạc Thâm, tư thế của hai người đang rất mập mơ, nếu để Tiêu Túc vào mà thấy được, vậy thì hả chẳng phải rất xấu hổ sao? Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng đẩy người Dạ Mạc Thâm ra và đứng dậy, đồng thời chỉnh lại quần áo của mình: "Tiêu Túc đến tìm anh rồi, vậy em về trước đây.
"Ừm.” Dạ Mạc Thâm nhẹ nhàng gật đầu, và cũng không cản cô, mà nhìn cô rời đi.
Nhìn thấy anh như vậy, Hàn Mặc Tử công thêm chac chan rang Dạ Mạc Thâm có gì đó không đúng, nếu không thì anh sẽ không như thế này.
Khi mở cửa ra, đúng lúc Hàn Mặc Tử bat gặp ảnh mắt của Tiêu Túc, Tiêu Túc không kinh ngạc lầm khi nhìn thấy Hàn Mặc Tử, bởi vì lúc cậu là đang qua đây thì cô giúp việc ở bên cạnh đã nói cho cậu ta biết nói rằng mơ vừa mới đến, bay giờ đang ở trong phòng làm việc.
Tiêu Túc không rõ chuyện gì đang xảy ra bên trong những câu ta cảm thấy mình văn nên gọ
.