Anh Lâm đặc biệt bảo người chuẩn bị bếp cho cô, trong bếp có đầy đủ tất cả nguyên liệu, nhưng cô sẽ phải tự tay làm món ăn mà không có ai giúp.
"Tôi sẽ không làm khó cô Chu, nếu làm hết tất cả các món thì sẽ rất khó.
Cô Chu có thể chọn bất cứ món gì bản thân cảm thấy có thể làm tốt là được.
Nhà bếp giao cho cô, chúng tôi đợi ở bên ngoài."
"Được."
Sau đó, anh Lâm tiếp người môi giới và La Tuệ Mỹ uống trà bên ngoài ngôi nhà.
Anh ta có kỹ năng pha trà rất tốt nhưng ở đó không có ai hiểu về trà đạo.
Người môi giới là một người thô lỗ, tư thế uống trà hơi gượng gạo nhưng rất biết nịnh hót.
Sau khi uống một ngụm trà, người môi giới liền nói: "Trà ngon"
Anh Lâm cười trừ không nói gì.
La Tuệ Mỹ lo lắng cho con gái đến mức không có ý định uống trà.
Nghe người môi giới nói xong bà ấy cảm thấy anh Lâm là một người trung tình, nếu cửa hàng này giống như một vật tưởng niệm được giao cho anh ta sau khi vợ mất vậy thì anh ta không để người khác sửa lại tiệm, còn ra giá thuê đắt như vậy cũng rất hợp lý.
Nhưng giờ phút này, La Tuệ Mỹ cảm thấy anh ta đang làm khó hại mẹ con họ.
Con gái Tiểu Nhan của bà ấy và vợ anh ta không hề quen biết nhau, thậm chí hôm nay bọn họ mới gặp mặt lần đầu, sau khi nghe người môi giới nói mới quen biết nhau.
Bây giờ anh ta lại muốn con gái bà ấy làm ra món ăn có hương vị giống hệt vợ anh ta làm.
Điều này là không thể.
La Tuệ Mỹ có cảm giác rất rõ ràng rằng việc bên kia giảm tiền thuê nhà là giả, gọi hai người họ đến để làm nhục thì đúng hơn.
Bà ấy có cảm giác bốc đồng muốn tức giận với người khác, nhưng lời nói vừa đến miệng liền nhớ tới lời dặn dò của con gái trước khi tới nên phải kìm lại.
Bỏ đi, con gái còn đang nấu nướng trong đó, phải tin tưởng vào con gái của bản thân.
Đợi có kết quả rồi tức giận sau cũng chưa muộn, La Tuệ Mỹ nghĩ.
Thời gian cứ thế trôi qua, người môi giới không biết đã uống hết bao nhiêu tách trà.
Anh Lâm rót trà, anh ta liền cứ thế nể mặt uống hết.
Đang là mùa đông nhưng sau khi uống nhiều trà nóng như vậy, anh ta bắt đầu cảm thấy cả người nóng lên.
Vì uống quá nhiều trà nên anh ta muốn đi vệ sinh, nhưng bây giờ đứng dậy có vẻ sẽ rất xấu hổ cho nên người môi giới chỉ có thể ép mình ngồi thêm một lúc nữa, biết đâu cô Chu làm xong rồi.
Nhưng sau khi đợi thêm vài phút người môi giới không thể nhịn được nữa, chỉ có thể bối rối nói: "Xin lỗi anh Lâm, bà La, uống nhiều trà quá rồi nên tôi muốn đi vệ sinh."
Anh Lâm nhìn anh ta một cách lịch sự và xa
cách.
"Đi đi."
Anh ta nói xong liền liếc nhìn người giúp việc bên cạnh, người giúp việc liền hiểu ý đi tới chỗ người môi giới: "Thưa anh, để tôi dẫn anh đi."
Ngay sau khi người môi giới rời đi, cánh cửa nhà bếp mở ra.
La Tuệ Mỹ vốn đang giống như ngồi trên đồng lửa, lúc này nghe thấy tiếng động thì lập tức đứng dậy đón.
"Nhan Nhan, thế nào rồi, có tốt không?"
Tiểu Nhan bị dáng vẻ căng thẳng của La Tuệ Mỹ làm cho hoảng sợ, lùi lại hai bước tránh xa bà ấy: "Mẹ, trên người con có khói dầu.
Mẹ đừng lại gần con.
La Tuệ Mỹ tức giận đến mức đưa tay ra ngoáy
lỗ tai.
“Đứa xấu xa, bây giờ là lúc nào rồi mà còn nói chuyện này, nói cho mẹ biết nấu được như thế nào rồi.” Nói xong, bà ấy nhìn anh Lâm đang ngồi tại chỗ không đứng dậy, bình tĩnh nhìn hai người họ, hạ giọng: "Mẹ luôn cảm thấy anh Lâm này không có ý tốt, anh ta yêu cầu làm như vậy là muốn khiến con xấu hổ.
Nếu con không chắc chắn thì bây giờ chúng ta đi chào tạm biệt anh ta, sau đó về nhà.
Mẹ sẽ bảo ba tìm cửa hàng tốt hơn cho con.
Không có gì khó khăn cả, chúng ta không mở tiệm ở gần đây, tìm một chỗ xa xa là được.
"...Mẹ, bây giờ mẹ mới nói những thứ này không phải quá muộn rồi sao? Con đã làm xong mì rồi, hơn nữa không để bên kia thử thì làm sao mẹ biết con gái mẹ không làm được?"
La Tuệ Mỹ: "Con đang nói gì vậy? Tất nhiên mẹ tin rằng con gái mẹ có thể làm được, nhưng con xem yêu cầu của bên kia là làm ra món ăn có hương vị giống hệt vợ anh ta làm, con có biết vợ anh ta không? Con có biết tên của vợ anh ta không? Làm sao con có thể làm ra hương vị giống hệt như vợ anh ta làm được? Rõ ràng là anh ta đang định lừa con.
Mẹ thực sự hối hận, lúc đầu không nên kéo con đến xem cửa hàng, như vậy bây giờ sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy."
Chu Tiểu Nhan: "Được rồi, mọi chuyện đã như thế này rồi, mẹ đừng nói nữa."
Cô bước lên trước, gật đầu với anh Lâm.
"Anh Lâm, tôi đã làm xong mì rồi đây."
Anh Lâm nâng cắm, người giúp việc tiến tới bưng bát mì đi lên, một bát mì ngon bày ra trước mặt anh Lâm.
Từ lúc mới gặp mặt, anh Lâm luôn nở nụ cười nhàn nhạt trông rất xa cách.
Sau khi nhìn thấy bát mì, vẻ mặt anh ta hơi thay đổi, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi một chút.
Sau một lúc, anh ta ngẩng đầu lên liếc nhìn Tiểu Nhan, nhẹ nhàng nói: "Cô Chu thật sự rất thông minh.
Đây là món vợ tôi yêu thích nhất trong suốt cuộc đời của cô ấy."
Món vợ anh ta yêu thích nhất cũng chính là báu vật nơi tim anh ta.
Anh Lâm không ngờ Chu Tiểu Nhan lại tinh mắt đến vậy, vừa nhìn qua đã chọn món này.
Những đầu bếp trước đây đều tràn đầy tự tin và cảm thấy mình có thể tạo ra hương vị ngon hơn vợ anh ta làm, vì vậy tất cả bọn họ đều chọn món mà mình giỏi nhất.
Không giống như hôm nay, vừa đến liền chọn ngay báu vật nơi tim anh ta.
Lúc này, cách anh Lâm nhìn vào mắt Tiểu Nhan có phần chân thành hơn.
Có thể tìm được món ăn vợ anh ta yêu thích nhất, e rằng không phải là người bình thường.
Anh Lâm cười nhẹ, cúi đầu, cầm đũa lên, từ từ cắn một miếng mì.
Sau khi nếm thử một miếng mì, anh ta sững người một lúc, rồi lại cắn tiếp.
La Tuệ Mỹ lo lắng nhìn cảnh này, nắm chặt tay con gái, nói nhỏ: "Con làm được không đấy Tiểu Nhan?"
Vẻ mặt Chu Tiểu Nhan bình thường, nhưng thật ra cô cũng không rõ lắm.
Như La Tuệ Mỹ đã nói, cô ấy hoàn toàn không biết vợ của anh ta, thậm chí còn chưa từng ăn món ăn mà cô ấy nấu, làm sao có thể làm ra được hương vị giống hệt
chú.
Nhưng...!Cô ấy cũng có ý tưởng của riêng
mình.
Một lúc sau, nụ cười trên mặt ông Lâm đã hoàn toàn biến mất, gương mặt mang vẻ buồn bã, đáy mắt trĩu nặng.
Tiểu Nhan bước đến và ngồi xuống trước mặt
anh ta.
Anh Lâm ngẩng đầu, trầm giọng nói: "Hương
.