Có với không có đều như nhau?
Thật ra Hàn Mộc Tử không tin lắm, bởi vì đến bây giờ cô cũng không quên được đêm đó ở nước ngoài.
Tiểu Nhan say rượu, lại sốt suốt đêm đó.
Cô rõ ràng đã...!Ở bên ngoài nghe được Hàn Thanh nói những lời đó với Tiểu Nhan.
Bộ dáng lúc đó của anh trai cô, còn có cả giọng điệu đó rõ ràng đã nảy sinh tình cảm rồi.
Nhưng sau đêm đó hai người lại giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy, Hàn Thanh cũng rời đi rất nhanh.
Sau khi trở về, hai người bọn họ lại không liên lạc qua nữa.
Hàn Mộc Tử cảm thấy Hàn Thanh chắc chắn là nảy sinh tình cảm, nhưng vì sao anh ta không muốn thử, điều này khiến cho Hàn Mộc Tử không thể nào hiểu nổi.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Cô giật giật khóe miệng, bên tai lại vang lên
câu nói của Dạ Mạc Thầm.
“Thời gian cho chúng ta cũng đã rất ít rồi, em còn muốn đi lo chuyện của người khác?”
Lời đã đến miệng cũng phải nuốt ngược vào
trong.
Bỏ đi, cô đã hứa với Dạ Mạc Thâm là không lo chuyện này nữa, vậy cô còn nói cái gì nữa? Ước định năm phút giữa cô và Dạ Mạc Thâm cũng đã đến, cô không nên tiếp tục ở chỗ này nói tiếp nữa.
Thế là Hàn Mộc Tử đành phải nói: "Được rồi, em biết rồi.
Nếu trong lòng anh đã có quyết định, vậy em sẽ không nói nhiều nữa.
Mạc Thâm còn đang ở dưới lầu chờ em, hôm nay em về trước nhé.”
“Đi đi." Hàn Thanh gật đầu.
Hàn Mộc Tử xoay người, đi hai bước cô lại nhịn không được quay đầu lại.
Cô nhìn Hàn Thanh bộ dáng muốn nói rồi lại thôi.
"Anh, hôm nay anh gọi em trở về, cũng chỉ vì ăn một bữa cơm tối thôi sao?"
ngón tay khẽ gõ trên mặt bàn của Hàn Thanh dừng lại một chút, ánh mắt anh ta khẽ động, thanh âm nhạt như nước.
“Nếu không thì là gì nữa?” Nếu không thì là gì nữa?
Hàn Mộc Tử bình tĩnh nhìn anh ta một cái, thu hồi ánh mắt.
"Không có gì, em đi trước đây."
Sau đó cô không quay đầu lại, rất nhanh rời khỏi phòng sách.
Cô cũng không biết sau khi cô rời đi không bao lâu, người đàn ông ngồi trước bàn làm việc rũ mắt xuống, đáy mắt là một mảnh ám sắc.
Xuống dưới tầng, Hàn Mộc Tử ở phía xa liền nhìn thấy Dạ Mạc Thâm đi về phía mình.
Cô tính toán thời gian một chút, mình hình như đã đến muộn rồi thì phải.
Cô họ nhẹ một tiếng, có chút chột dạ đi tới.
Đôi môi mỏng của Dạ Mạc Thâm hơi cong lên mang theo ý cười nhàn nhạt, bề ngoài thoạt nhìn rõ ràng không có gì nhưng Hàn Mộc Tử lại cảm thấy trong nụ cười mây nhạt gió nhẹ này ẩn chứa bão táp mãnh liệt.
“Năm phút, quá giờ rồi.”
Anh nhìn đồng hồ trên tay, nhẹ giọng nói với Hàn Mộc Tử.
Thanh âm rất nhẹ nhưng Hàn Mộc Tử lại nghe ra một hơi thở nguy hiểm, cô cười đi tới trực tiếp che đồng hồ: "Là đồng hồ của anh đi quá nhanh ấy chứ? Lúc nảy em ở trong thư phòng đã nhìn thời gian rồi, vừa đúng năm phút em liền xuống đó.
Phải mất thời gian để em đi xuống nữa, phải không?" "Hửm?" Dạ Mạc Thâm nhíu mày.
Hàn Mộc Tử tiếp tục nói: "Hơn nữa chúng ta lúc trước cũng không nói là năm phút này là bao gồm cả thời gian em đi bộ nha, anh không thể vu oan cho em được, em thật sự không nói gì cả.”
"Không nói gì cả?" Dạ Mạc Thâm hơi nheo mắt lại: "Không nói gì cả, mà cần phải mất hơn năm phút?”
Hàn Mộc Tử: “Thì chỉ hỏi một ít chuyện hàng ngày, còn có quan tâm một chút đến anh trai em.
Nói thế nào thì anh ấy cũng đều là người nhà, anh cũng không thể để em ngay cả những chuyện này cũng không thể nói với anh ấy chứ?"
Lời nên nói cũng nói hết luôn rồi, nếu như Dạ Mạc Thâm còn nói gì nữa, vậy thì nói không được nữa rồi.
Trong trí nhớ của anh tuy rằng không có người tên Hàn Thanh, nhưng dù sao anh ta cũng là anh trai của Mộc Tử, quá đáng quá thì lại không hay cho lắm.
Cho nên Dạ Mạc Thâm nghe vậy liền dịu lại, anh nằm lấy eo Hàn Mộc Tử kéo cô vào lòng mình.
“Nói xong rồi?"
Hàn Mộc Tử trừng mắt nhìn anh: “Nói xong
“Về nhà thôi."
rồi."
Sau khi ký hợp đồng với Lâm Hứa Chính, Chu Tiểu Nhan cũng đã cảm ơn đối phương, còn tuyên bố nếu đối phương thích mì cô ấy làm ngày hôm đó, chỉ cần anh ta đến cửa hàng hoặc là anh ta muốn ăn, cô ấy lúc nào cũng có thể làm cho.
Lâm Hứa Chính đang cười nhạt, yên lặng đồng ý.
Sau đó Tiểu Nhan bắt đầu mở cửa hàng.
Bản thân mở cửa hàng chỉ là một ý nghĩ của cô ấy, nhưng nếu đã thực hiện rồi vậy có rất nhiều chuyện không thể không nghiêm túc, còn có rất nhiều chuyện cần cô ấy chạy tới chạy lui lo liệu.
Không chỉ có cô ấy, còn có La Tuệ Mỹ cũng phải cùng giúp cô ấy tiếp đãi.
Nhưng mà bởi vì Ba Chu còn chưa xuất viện, cho nên bọn họ sau khi chạy hai ngày quyết định tạm gác lại vài hôm, tất cả đợi đến khi Ba Chu xuất viện rồi nói sau.
Ba Chu sau khi biết được, bất lực không nói gì xua xua tay.
“Không có việc gì, các con cứ đi làm việc của các con đi, lão già ba cũng không chết được, không cần lo cho ba."
“Ba, như vậy không được, chúng con vẫn nên chăm sóc tốt cho ba trước, chuyện mở cửa hàng đã quyết định rồi, ba cũng không cần lo lắng về chuyện đó."
La Tuệ Mỹ ngồi bên cạnh ăn nho, nghe vậy gật đầu phụ họa: "Đúng vậy đó.”
Nói xong, bà ấy lại tìm một quả nho nhét vào miệng.
Ba Chu nhìn thấy bộ dáng này của bà ấy, có chút bất đắc dĩ nhắm mắt lại nói: "Em đó, đừng chỉ lo ăn, giúp đỡ nhiều cho con gái chúng ta đi, sau khi con bé trở về đây thì gầy đi rất nhiều, ở nhà chăm cũng được một thời gian dài như vậy rồi sao cũng không thấy béo lên chút nào vậy chứ? Không béo lên thì cũng thôi đi, sao thoạt nhìn lại gầy nhiều như vậy nữa rồi?”
Nghe vậy, La Tuệ Mỹ không vui, lập tức trả lời: “Cái gì mà nói tôi chỉ biết lo cho mình? Không phải tôi nói ông đó ông Chu, lời nói này của ông cũng quá đáng lắm rồi nha? Con gái ông gầy gò có liên quan gì đến tôi? Bữa ăn hàng ngày đều rất ngon ông ăn vào bao nhiêu tự ông biết rồi đó, còn nữa tôi phải nói cho rõ ràng đã, nếu không phải con gái ông mỗi ngày chạy tới chăm sóc cho ông, con bé có thể gầy đến như vậy không hã?”
Ông Chu: “
Tiểu Nhan: “...!Ba, mẹ, mẹ đừng nói nữa, con gầy vì con đang giảm cân, không liên quan gì đến hai người cả.” “Giảm cân?" Vợ chồng Chu đồng loạt nhìn về phía cô ấy: “Con đều gầy như vậy rồi con còn giảm cân cái gì? Con cũng đừng để ý đến vẻ ngoại hình bên ngoài như vậy chứ, đến lúc đó gây thành một cây gậy trúc, ai còn muốn con nữa? Đi bộ đến một cơn gió lớn cũng có thể cuốn bay con luôn,rốt cuộc thì tốt chỗ nào hả?"
Khóe miệng Tiểu Nhan giật giật, kỳ thật cô ấy cũng không phải đang giảm cân, hình thể của cô ấy vẫn duy trì rất tốt, có thể là gần đây công chuyện quá nhiều, lúc trước cô ấy cũng không ăn gì nhiều, tâm tư nặng nề, người liền gầy đi.
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan lập tức nói: "Ai da, không có đâu, đợi qua một thời gian chuyện cửa hàng bận xong, con sẽ bồi bổ lại, ba mẹ hai người đừng lo lắng, tự bản thân con sẽ biết chăm sóc bản thân con mà.”
Theo thời gian trôi qua, Dạ Mạc Thầm bên kia cũng gọi điện thoại cho Đậu Nhỏ, nói cho cậu bé rằng hai ngày nữa sẽ phải người đến đón cậu và Uất Trì Kim trở về.
Bởi vì không có gọi video call, cho nên hai bên không thể nhìn thấy biểu hiện của nhau.
Nhưng giọng nói của Đậu Nhỏ vui mừng đến nỗi làm người ta có thể tưởng tượng được biểu hiện trên mặt cậu bé sẽ như thế nào.
“Ba, nếu như con với ông cổ ngoại qua hai ngày nữa thì trở về, vậy thì chắc ba đã xử lý xong những chuyện bên đó rồi ạ?”
"Um."
Dạ Mạc Thâm gật đầu, anh đã xử lý xong mọi
chuyện.
.