Cô Vợ Đánh Tráo




**********
Tiểu Nhan cảm thấy hô hấp và nhịp tim của mình đều ngừng lại, đại não của cô ấy trực tiếp bị đóng băng, trở nên trống rỗng, cô ấy ngồi tại chỗ tại mặt đất.


Nhìn Hàn Thanh được người phục vụ dẫn vào phòng bao.

Đã lâu không gặp nhưng trông anh ta không khác gì trước đây, dáng người vẫn ngay thẳng, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, áo sơ mi và cà vật được chăm báct tỉ mỉ, cúc áo khoác được cài gọn gàng và quy cũ.

Nhìn liếc qua có thể thấy được sự nghiêm khắc và nề nếp của anh ta.


Đậu nhỏ đang ở bên cạnh cô ấy cười như một tên trộm.


Vẻ mặt Hàn Thanh vốn là lạnh lùng, lúc đi vào thì mặt không bắt cảm xúc, sau khi khỏe mắt liếc nhìn thấy cái gì đó, bước chân của anh ta đột nhiên dừng lại.


Nhưng đó chỉ vẻn vẹn một giấy thôi, lập tức liền trở lại bình thường, như những người xung quanh ngôi vào chỗ.

“Anh Hàn, chính là chỗ này."
"Bác...!
Đậu nhỏ hướng về người mới đến, bi bố gọi, một bên gọi một bên liếc mắt nhìn Tiểu Nhan.


Tiểu Nhan lúc này đang cụp mắt xuống, tóc mái rủ xuống che đi tất cả cảm xúc trong mắt, dáng vẻ này khiến người ta nghĩ rằng cô ấy chỉ đang xấu hổ nên cúi đầu xuống.


Chỉ có Tiểu Nhan biết rằng nội tâm cô ấy không được bình tĩnh vào lúc này.



Bàn tay dưới bàn run rẩy không ngừng, Tiểu Nhan nhẫn nhịn đè xuống tâm lý kích động muốn đứng dậy rời đi, cô ấy ngồi đó cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.


Tại sao..


Cô ấy đã mất rất nhiều thời gian để quên đi người này, trong khoảng thời gian này khiến bản thân trở nên bận rộn, thời gian và tần suất nghĩ đến anh ta ngày càng ít, ít đến nỗi cô ấy nghĩ rằng sau một thời gian, cô ấy có thể hoàn toàn quên đi người đàn ông này.


Nhưng anh ta lại...!xuất hiện.


Sau đó, trái tim của Tiểu Nhan lại bị xáo trộn một phen.


Cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng Đậu nhỏ lại có kế hoạch như vậy, chẳng trách vừa rồi cậu cứ bẩm điện thoại, chẳng trách cậu đột nhiên nói rằng muốn đến nhà hàng này ăn cá hấp.


Rõ ràng là khi gọi cho cô ấy, cậu ấy đã nói rằng cậu ấy muốn ăn đồ ăn do cô ấy làm.


Đột nhiên thay đổi ý định.

Chắc chắn đã xảy ra
chuyện gì đó.


Cô ấy cũng thực sự rất ngốc, cô ấy không nghĩ nhiều về chuyện đó, cứ như vậy đi theo mà không suy nghĩ gì.


Bây giờ...!anh ta sẽ nghĩ gì? Anh ta sẽ nghĩ gì về cô ấy?
Anh ta có phải nghĩ rằng cô ấy thật đáng ghét, phải không? Đã nói rõ ràng với cô ấy rồi, vậy mà cô ấy vẫn xuất hiện ở đây.


Khi nghĩ đến đây, Tiểu Nhan cảm thấy trước mắt choáng váng, cũng may lúc này cô ấy đang ngồi, nếu bây giờ cô ấy đứng, chắc chân cô ấy sẽ mềm ngoặt mà ngã xuống quá.


Tiểu Nhan không biết tại sao mình lại khó chịu như vậy, nhưng...!trên thực tế, cô ấy thật sự cảm thấy mình làm chuyện đó thật vô ích.


Cô ấy nghĩ mình đã bỏ ra thời gian để quên anh ta nhưng không ngờ bây giờ gặp lại anh ta, cô ấy vẫn có dáng vẻ vô dụng như vậy.


"Bác, con đã gọi đồ ăn cho bác rồi, bác không cần gọi nữa."
Giọng nói của Đậu nhỏ vang lên từ bên cạnh cô ấy, Tiểu Nhan từ từ lấy lại sự tỉnh táo hơn, cô ấy hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng đang lộn xộn của mình.


“Ừ” Hàn Thanh đáp lại với giọng điệu lạnh lùng, nhưng là đang đối mặt với Đậu nhỏ nên mang theo một chút nhu hòa: “Trở về lúc nào, sao không nói với bác một tiếng, để bác đến đón con.


“Không cần đầu bác ơi, mẹ nói bác bận rộn đi làm nên không báo cho bác.

Mẹ cũng rất xót bác, bác phải bác ý chăm sóc mình nhé!
“Ừ, bác sẽ."
Khi hai người đang nói chuyện, Đậu nhỏ nhận ra rằng Tiểu Nhan im lặng khác thường, khi nhìn lại thì thấy Tiểu Nhan vẫn đang cúi đầu, Đậu nhỏ chớp mắt, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Dì Tiểu Nhan, sao dì không nói gì cả?"

Tiểu Nhan bị người gọi tên, hít sâu một hơi, chậm rãi ngẩng đầu lên, nở nụ cười xã giao với Hàn Thanh.


“Anh, anh Hàn...!xin chào.


Hàn Thanh liếc qua nụ cười trên mặt còi hơn khóc của cô, sau đó nhàn nhạt gật đầu: “Xin chào”
Xa cách như một người xa lạ.


Tiểu Nhan véo tay dưới gầm bàn và cần nhẹ vào môi dưới.


Vốn đĩ, bọn họ đã từng hòa hợp thì hai người không nên xa lạ như vậy.

Nhưng bây giờ...!hai người họ còn tệ hơn cả những người xa lạ.


Tất cả những điều này là do cô ấy tự tạo thành.

Nếu...!nếu như cô không tự ảo tưởng người ta
đeo bám thì sẽ không như thế này.


Ít nhất, mối quan hệ của cô ấy và anh ta sẽ không căng thẳng như vậy.


Không đúng!
Trong lòng Tiểu Nhan lắc đầu dữ dội.


Tiểu Nhan, tại sao mày vẫn nghĩ như vậy vào lúc này? Mày đã quyết định quên đi người đàn ông trước mặt, vậy còn ngồi đây làm gì? Mày vẫn định dây dưa không rõ với anh ta?
Mày còn muốn tiếp tục mối quan hệ hỗn loạn và triền miên này không? Hay là, mày muốn quay trở lại làm Tiểu Nhan hiền lành, nhu nhược làm người ta chán ghét ấy?
Không!
Cô ấy không thể tiếp tục như thế này, hôm nay cô ấy phải rời khỏi đây.

Sau khi tẩy não bản thân, Tiểu Nhan hạ quyết tâm rời đi, vì vậy cô ấy giả vờ nghĩ đến điều gì đó rồi đột nhiên nói: “Tôi...!Vừa nãy tôi đột nhiên nghĩ đến, hôm nay tôi có một cuộc hẹn để giải quyết một số chuyện, hiện tại xem ra sắp muộn rồi.

Nếu anh Hàn cũng đang ở đây, vậy làm phiền anh đưa Đậu nhỏ về nhà sau, đừng để mẹ thắng bé lo.


Tôi, tôi đi trước đây.


Vừa nói xong, Tiểu Ngải lập tức đứng lên, có lẽ là bởi vì động tác của cô ấy có báct vụng về, khi đứng dậy, ghế của cô ấy trực tiếp bị ngã xuống.


Sau đó vẻ mặt của Tiểu Nhan thay đổi, cô ấy vội vàng đỡ ghế ngồi của cô ấy lên.


Đậu nhỏ cuối cùng cũng phát hiện ra điều gì đó không ổn, chiếc mũi nhỏ của cậu nhăn lại.


Chuyện gì xảy ra thế này?
Cậu...!là cậu ấy làm việc tốt thành việc xấu
sao?
“Xin lỗi...!các người cứ yên tâm ăn đi, tôi...!tôi
đi trước...!
Sau khi Tiểu Nhan đỡ ghế lên, cô ấy xách túi bước nhanh về phía cửa, bước chân đi vội vàng,
chạy trối chết.


Đậu nhỏ: “Dì Tiểu Nhan...!
Tuy nhiên, dì Tiểu Nhan trong miệng Đậu nhỏ dường như không nghe thấy tiếng gọi của cậu, lập tức biến mất sau khi rời khỏi phòng.


Sau chuỗi sự cố phát sinh này, tâm trạng của Đậu nhỏ trở nên buồn bực, Tiểu Nhan bỏ đi rồi, Đậu nhỏ chỉ có thể nhìn vào Hàn Thanh.


Hàn Thanh cười nhạt một tiếng: “Cô ấy có chuyện phải làm, vậy con ăn no đi, cơm nước
co-vo-danh-trao-1051-0 .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận