“Con...!định dựa dẫm vào dì Tiểu Nhan sao?" Đậu nhỏ ngây thơ chớp chớp mắt: "Có được không dì Tiểu Nhan?"
Về phía ông ngoại, cậu đã nói với ông ấy rằng
cậu sẽ đi cùng với dì Tiểu Nhan một thời gian, sau đó sẽ quay lại để đi cùng với ông ngoại.
Về phần Uất Trì Kim thì ông ấy đã lâu không về Việt Nam rồi, gần đây ông có con gái Tổng An
đi theo bên cạnh.
Không có cháu trai đi cùng nhưng lại có một cô con gái, tuy rằng cô con gái này vẫn hung dữ và không có thái độ tốt với ông ấy nhưng mà tình huống này cũng đủ khiến Uất Trì Kim vui vẻ.
“Tất nhiên rồi, Đậu nhỏ có thể ở nhà dì Tiểu Nhan bao lâu cũng được.
Sau đó, Tiểu Nhan mang chiếc túi hành lý của Đậu nhỏ rồi dẫn cậu lên lầu.
Sau đó khi đi lên lầu thì Tiểu Nhan tình cờ gặp dì Trương, người hàng xóm luôn luôn rảnh rỗi không có gì để làm bên cạnh.
HỒ, Tiểu Nhan, con trai của bạn con lại đến tìm con à?"
Tiểu Nhan máy móc gật đầu, lộ ra nụ cười tê
dại: “Dì Trương.
“Cháu chào bà Trương.
Khuôn mặt của Dì Trương như con chồn nhỏ đảo mắt quanh khuôn mặt của Đậu nhỏ một lúc và cuối cùng mắt của bà ta đột nhiên thay đổi rồi đáp xuống chiếc túi hành lý nhỏ mà Tiểu Nhan đang cầm.
"Đây là?”
Tiểu Nhan bên ngoài mỉm cười nhưng trong lòng không cười giấu túi hành lý sau lưng mình: “Một chút đồ vật thôi, dì Trương, dì Vương ở dưới lầu còn đang đợi dì đi xuống đó, sao dì không nhanh lên đi nhảy ở quảng trường với dì ấy đi?”
Dì Trương lẩm bẩm vài câu keo kiệt khi nhìn thấy bộ dạng không muốn cho ai thấy của cô ấy, rồi bỏ đi.
Đậu nhỏ vẫn hơi lo lắng khi cậu bước vào cửa.
“Di Tiểu Nhan, có khi nào bà Trương sẽ nói xấu dì không?”
“Bà ấy có thể nói xấu dì cái gì chứ?" Không phải lúc nào người ta cũng có thể biến trắng thành đen, giả thành thật đầu? Hơn nữa, Chu Tiểu Nhan của cô ấy không phải loại người hay quan tâm đến cái nhìn của người khác, nếu quan tâm đến điều này thì cô ấy sẽ không phải là người duy nhất trong công ty trở thành bạn tốt của Mộc Tử khi cả công ty đều chán ghét cô ấy nhau.
Đậu nhỏ đứng tại chỗ chọc hai ngón trỏ vào nhau, chọc rồi lại chọc, rồi nhỏ giọng thì thào: “Dì Tiểu Nhan, hay là...!con quay về nhà?"
Tiểu Nhan nghe cậu nói câu nói, dừng một lúc sau đó nói: “Con đang nói những điều ngớ ngẩn gì vậy? Dì làm sao có thể quan tâm đến những gì người khác nói chứ? Con cứ sống ở đây, người khác thích nói gì thì cứ mặc họ nói thôi dì Tiểu Nhan của con không quan tâm, con bắt đầu lo lång roi à?"
Nói xong, Tiểu Nhan trực tiếp đẩy cậu vào phòng tắm, sau đó đem quần áo đưa cho cậu.
"Được rồi, con đi tắm rửa rồi ăn tối, một lát
nữa cũng đừng đi bệnh viện với dì.
Con cứ ở nhà xem TV rồi đi ngủ nhé.”
Đậu nhỏ đã được Tiểu Nhan sắp xếp rõ ràng:
Cậu cũng không muốn xem TV hoặc đi ngủ sớm như vậy đâu.
Những điều tốt đẹp thì không ra khỏi cửa nhưng mà những điều xấu luôn lan truyền hàng ngàn dặm.
Cũng không biết là do ghen tị hay vì điều gì
khác.
Tin tức Tiểu Nhan đưa một đứa trẻ về nhà sống đã mọc cánh bay khắp khu nhà ở cũ kỹ này.
Cha mẹ cô ấy đã sống ở khu vực này từ lâu và hầu hết những người sống trong khu vực này đều chuyển đến đây cùng nhau nên trong đó có nhiều người là người quen cũ.
Mặc dù một số người trong số họ có mối quan hệ không tốt, nhưng mà không ai đánh người mặt cười cả.
Mọi người luôn mỉm cười và chào nhau khi nhìn thấy nhau trên đường, sau đó họ bắt đầu chế độ thể hiện bản thân rồi chuyển sang chế độ bàn tán về chuyện của người khác.
Cuối cùng nhếch mép cười ha ha rồi ai đi về nhà nay.
Sau khi quen nhau một thời gian dài, ai cũng tự nhiên biết ai có mấy đứa con gái, mấy đứa con trai, những đứa trẻ này đang làm gì.
Đứa con nhà nào tốt thì khen ngợi vài câu, đứa con của nhà nào xấu thì sẽ bị ra mổ xẻ bàn tán xôn xao.
Đây gần như là chủ đề tầm phào được nhiều người bàn tán sau bữa cơm chiều.
Thế là cái tin Tiểu Nhan đưa một đứa trẻ về nhà sống bỗng chốc không cánh mà bay.
Tin tức sau khi được truyền ra ngoài, chuyển đổi qua mấy cái miệng, được thêm mắm dặm muối cuối cùng truyền đến nhà chính chủ đã trở thành câu chuyện cẩu huyết.
Họ nói Tiểu Nhan đi ra nước ngoài 5 năm sau đó quen được một người bội bạc rồi cuối cùng bị người đó bỏ rơi nên giờ cô ấy từ nước ngoài trở về và mang theo một đứa con rơi.
Khi La Tuệ Mỹ nói với Tiểu Nhan tin tức này thì biểu hiện của Tiểu Nhan có thể nói là một dấu chấm hỏi đen to đùng.
Bị bỏ rơi? Mang theo một đứa con rơi quay về?
Nếu như cậu Dạ nghe tin thì có lẽ anh sẽ ngất xỉu vì tức giận, không, Uất Trì Kim có lẽ sẽ giậm chân vì tức giận khi biết tin và cả thành phố này sẽ bị chấn động bởi theo từng bước giậm của ông ấy.
Bảo bối quý giá cầm trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan của ông ấy vậy mà lại bị người ta nói là con rơi.
Ngay cả Tiểu Nhan nghe thấy cũng muốn bật cười, thậm chí còn muốn đánh người.
“Vốn dĩ dì Trương của con muốn giới thiệu đối tượng cho con, nhưng bây giờ thấy con mang theo một đứa con rơi nên không dám giới thiệu với cho con nữa, bà ta nói là sợ con bị ghét bỏ"
La Tuệ Mỹ hoàn toàn không biết tâm trạng hiện tại của Tiểu Nhan, bà ấy vẫn còn đang ở bên cạnh thêm mắm dặm muối cho cô ấy nghe.
“Mẹ! Đậu nhỏ không phải là con rơi, mẹ cũng biết mà!” La Tuệ Mỹ gật đầu nhưng cũng không cho là đúng nói: “Mẹ biết, mẹ biết hức, nhưng mọi người ai cũng không biết.
Con cứ để một đứa trẻ ở đây như thế này, nếu mẹ không biết là với dáng vẻ của con thì con không thể sinh ra một đứa trẻ đẹp đã và tinh tế như vậy thì ngay cả khi mẹ là mẹ của con thì mẹ cũng sẽ đoán là con có sinh ra đứa trẻ này hay không đó.”
Tiểu Nhan: “.
Cô ấy muốn đập đầu vào miếng đậu hủ mà chết đi cho rồi.
“Mẹ tin con, nhưng người ngoài thì không.
Hơn nữa, đối với những người đó mà nói thì điều quan trọng nhất không phải là Đậu nhỏ có phải con của con hay không.
Họ không quan tâm sự thật là gì, họ chỉ quan tâm rằng con mang theo đứa trẻ này trở lại.
Nghe đến đây thì Tiểu Nhan im lặng một lúc.
Đúng như vậy, những người đó hoàn toàn không quan tâm sự thật là gì, dù cô ấy có nói thật thì họ cũng sẽ không tin, họ chỉ chọn điều mà bản thân họ muốn tin rồi tự an ủi và lừa dối mình rằng đó chính là đứa con của Tiểu Nhan.
Sau đó họ sẽ nói với những người khác rằng Tiểu Nhan đã mang theo một đứa con rơi trở lại.
Nghĩ đến đây thì trong lòng của Tiểu Nhan cảm thấy mệt mỏi.
Cô ấy cũng đã dự liệu rằng mọi người sẽ đàm tiểu nhưng không ngờ mọi chuyện lại nói chuyện vô lý đến vậy.
“Bây giờ con định làm gì hả? Con có muốn giữ thắng bé ở đây nữa không?"
“Mẹ, mẹ nói vậy là có ý gì? Đậu nhỏ chỉ là một đứa trẻ và không hiểu gì cả.
Nếu mẹ chỉ vì vài lời này mà đuổi thằng bé đi thì điều đó sẽ làm trái tim thằng bé tan nát đó!”
La Tuệ Mỹ đập miệng và gật đầu đồng ý: “Mẹ cũng nghĩ như vậy, thôi thì công đạo tự tại lòng người, cứ thời gian dài thì sẽ biết lòng người thôi.
Cứ để bọn người đó nói nhảm đi.”
“Mẹ, mẹ không để ý sao?”
“Mẹ để ý cái gì chứ? Dù sao thì con cũng không vội kết hôn, bản thân mẹ lo lắng thì có ích lợi gì? Hiện tại tin tức này như có cánh mà bay lên tận cửu trùng thiên rồi, mẹ còn có thể lật ngược tình thế sao?"
Nghe thì cũng có vẻ đúng là như vậy, tuy rằng lời đồn đại này cũng không có dễ nghe lắm nhưng mà loại lời nói này có thể cứu Tiểu Nhan thoát khỏi không ít phiền phức.
Nếu mọi người đều cho rằng Đậu nhỏ là con của cô ấy, cho rằng Chu Tiểu Nhan mang theo một đứa con rơi quay về thì những người có ý định
.