Cô Vợ Đánh Tráo



*
Vào buổi trưa, việc kinh doanh trong tiệm mì bùng nổ.

Có lẽ vì tốc độ truyền thông internet quá nhanh, nhiều người ở đây vì Đậu nhỏ, còn một số blogger ẩm thực người nổi tiếng trên Internet nghe nói có một tiệm mì mới mở ở đây và cũng có một người phục vụ nhỏ dễ thương nên họ muốn đến và chụp ảnh.


Nhưng mà ai biết khi họ đến thì tiệm mì đã treo biển cấm chụp hình.


Nếu chụp ảnh một cách ngẫu nhiên mà không được sự đồng ý của người khác thì người bị chụp có thể sử dụng các biện pháp pháp lý để yêu cầu bên kia bồi thường.


Ngày nay, có rất nhiều người nổi tiếng trên Internet và họ cũng thích phát sóng trực tiếp, trong số đó có một số người không có giới hạn quay luôn tất cả những người qua đường mà không được cho phép.

Có thể đó chỉ làm một bóng lưng mà thôi nhưng một số người sẽ bị chửi bởi, phỉ báng hoặc thậm chí lợi dụng họ để lăng xe bản thân.


Cũng giống như Đậu nhỏ này, nếu Tiểu Nhan không dừng lại thì những bức ảnh về Đậu nhỏ sẽ bị tung lên mạng, và cuộc sống sau này sẽ không còn bình yên.


Vì vậy, mọi người đều thất vọng sau khi biết rằng họ không thể chụp ảnh, nhưng cuối cùng họ đã bị thuyết phục bởi vẻ ngoài đáng yêu của Đậu nhỏ và hương vị của món ăn trong tiệm.


Cùng lúc đó trong một khách sạn sáu sao,
Hai người đang ngồi đối diện nhau trong một căn phòng bao xa hoa, chỉ có hai người thì có vẻ đặc biệt trống trải nhưng khí thế tỏa ra từ hai người cũng đủ để lấp đầy khoảng không.


Lâm Hứa Chính rót cho mình nửa ly rượu nhỏ rồi cầm lên lắc nhẹ trong tay, ánh sáng của bóng đèn trên ly khiến anh ta có chút thất thần chỉ nhìn chăm chăm không có uống.


Một lúc sau, anh ta nói: “Hôm nay tiệm mì của cô gái nhỏ đó khai trương, cậu không đi xem một chút sao?"
Người ngồi đối diện dừng đũa một chút, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường.

“Hôm nay cậu bảo tôi ra ngoài chỉ để nói điều
này?” Hàn Thanh nhưởng mắt, ánh mắt lãnh đạm rơi vào trên mặt Lâm Hứa Chính.



Một người bạn chí cốt cẩn thận tỉ mỉ, bình tĩnh tự tin, vô dục vô cầu giống như một cao thủ của đạo gia, nếu không phải trước đây anh ta nhờ Lâm Hửa Chính việc kia thì Lâm Hứa Chính sẽ thực sự tin tưởng anh ta.


Nhưng bây giờ, Lâm Hứa Chính tình cờ biết được bí mật nho nhỏ trong lòng của Hàn Thanh nên người có cuộc sống không có gì vui vẻ như anh ta cảm thấy hứng thú.

Hơn nữa khi người bạn thân chí cốt này vẫn như cũ không muốn thừa nhận càng khiến anh ta muốn trêu chọc hơn.


Điều này thực sự khơi dậy sự quan tâm của Lâm Hứa Chính.


“Chỉ để nhắc nhở cậu rằng cậu nợ tôi một ân tình.”
Anh ta cười trêu chọc, khỏe môi vừa nở nụ cười đầy ẩn ý vừa đưa ly rượu lên môi nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu.


Hàn Thanh nhíu mày.


“Cậu có mang theo tài xế à?”
"Không."
“Đừng nói là tôi không nhắc nhở cậu, không được uống rượu lái xe.


Lâm Hửa Chính tiếp tục chậm rãi uống một hơi rượu: "Tôi vẫn còn chưa có mất trí nhớ, không cần cậu nhắc nhở.”
Nghe thấy vậy thì Hàn Thanh nhíu mày càng
sâu.


"Sao hả? Cậu nợ tôi một ân huệ lớn như vậy, sau này cậu làm tài xế cho tôi không được sao?”
Lại nói về ân tình.


Nghe được hai chữ này, Hàn Thanh cảm thấy đau bao tử, nhưng mà anh ta vẫn chỉ nhíu chặt mày hạ mắt ăn đồ ăn.


Lâm Hửa Chính sẽ không nhàm chán như vậy, anh ta nhiều lần nhắc nhở bản thân nợ anh ta một ân tình chẳng qua là muốn trêu chọc mà thôi, dù sao thì đây là lần đầu tiên một người bạn thân
nhiều năm mở miệng ra nhờ vả.



Hơn nữa nó dành cho một cô gái nhỏ.


Thấy anh ta ngừng nói thì Lâm Hứa Chính hài lòng uống cạn rượu trong lỵ, lại chậm rãi rót đầy một ly khác, lắc nhẹ.


“Nói chút đi.”
Động tác của Hàn Thanh vẫn không thay đổi, cũng không có trả lời câu nói của anh ta.


Lâm Hửa Chính nói tiếp: “Sao hả, cậu không muốn nói sao? Cũng được, tôi sẽ không ép cậu.

Vậy thì cậu hãy nói cho tôi biết đi, cậu có thích cô gái đó không?”
Hàn Thanh nhưởng mi không vừa lòng nhìn anh ta.


"Cậu trở thành người nhiều chuyện như vậy từ khi nào?"
“Thật nhàm chán, cậu cũng biết cả ngày tôi cũng không có việc gì làm nên chỉ có thể nói chuyện bái quái thôi."
Nghe vậy, Hàn Thanh mím môi, anh ta và Lâm Hứa Chính đã quen nhau từ nhiều năm trước, có lần Lâm Hứa Chính vì một người phụ nữ mà chết mê chết mệt, anh ta không biết nên thuyết phục người anh em này như thế nào.


Sau đó, Lâm Hữa Chính đánh mất chính mình và cũng không quan tâm đến công ty, rồi sa sút từng ngày.


May mắn nằm ở nền tảng gia đình, nguồn lực tài chính và tất cả mọi thứ đều rất hùng hậu, vì vậy ngay cả khi anh ta không còn là bản thân thì anh ta sẽ không làm những việc không có lợi cho công ty.


Nếu không thì công ty có thể sắp phá sản.


“Hãy quay lại và chăm sóc công ty của cậu nếu cậu cảm thấy buồn chán."
"Không, quản lý công ty thật nhàm chán, bàn chuyện bát quái cũng rất thú vị."
Mặc dù đang cười nhưng nụ cười này lại không chạm đến đáy mắt, Hàn Thanh biết viết thương trong lòng anh ta sẽ không thể nhanh chóng lành lại nên cũng không nói gì.

Sau đó mặc kệ Lâm Hứa Chính nói gì thì Hàn Thanh cũng không để ý đến anh ta.



Vì vậy Lâm Hứa Chính cứ uống hết ly này đến ly khác, Hàn Thanh cũng không nhìn được nữa.


“Được rồi, hôm nay chúng ta dừng ở đây đi, tôi
sẽ kêu tài xế đưa cậu trở về.”
Hàn Thanh nói xong liền đứng dậy, mặc áo vest của mình vào.


Lâm Hứa Chính mặc dù uống rất nhiều rượu, nhưng mà anh ta vẫn còn có lý trí.

Sau khi vợ chết thì anh ta cứ chìm đắm trong men rượu, ngày nào cũng say sưa.


Ban đầu, tửu lượng của anh ta vô cùng kém và rượu thực sự có thể gây ra tác dụng làm tê liệt cho anh ta.


Nhưng mà ngày qua ngày, năm này qua năm khác thì rượu không còn có thể làm anh ta tê liệt được nữa, đối với Lâm Hửa Chính mà nói thì uống rượu cũng giống như uống nước lã mà thôi.


Tất nhiên, nó chỉ đề cập đến khía cạnh tinh thần.


Rượu rất có hại cho cơ thể con người, đặc biệt là dạ dày.


Bởi vì uống rượu nên Lâm Hửa Chính không biết đã đến bệnh viện bao nhiêu lần, mỗi lần đều đặc biệt phối hợp trị liệu, nhưng mà anh ta cũng không ngừng uống rượu.


Anh ta muốn chết để được ở bên vợ, nhưng mà đồng thời anh ta cũng trân trọng cuộc sống của mình.


Chỉ vì mạng sống của anh ta là do vợ của anh ta cứu về.


Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, Lâm Hứa Chính cũng đứng lên theo.


"Được rồi, đi thôi.

Hiếm khi chủ tịch Hàn của chúng ta làm tài xế cho tôi, sau này đi đầu tôi cũng sẽ nói cho cậu biết, cậu không được từ chối đâu đó.”
Trong lòng Lâm Hứa Chính đã tính toán xong xuôi.



Sắc mặt Hàn Thanh âm trầm đi ra ngoài mở cửa.


Cả hai cùng nhau vào thang máy rồi đi xuống xe của mình.

Người lái xe đã đợi Hàn Thanh sẵn ở dưới lầu.


“Tổng giám đốc Hàn."
"Anh lái xe cho tôi về trước đi, lát nữa hãy đến đón tôi."
"Được, tổng giám đốc Hàn.


Người lái xe nhanh chóng rời đi sau khi nhận được lệnh của Hàn Thanh, Lâm Hứa Chỉnh lấy ra chìa khóa giao cho Hàn Thanh, hai người cùng nhau lên xe.


"Đi thôi, dẫn tôi đi xem cô gái nhỏ kia đi.”
Vừa lên xe thì Lâm Hứa Chính đã trực tiếp ngã người vào ghế phụ lái, trông anh ta đã say như chết nhưng anh ta lại rất tỉnh táo nói những gì mình muốn.


Hàn Thanh dừng mọi động tác khởi động xe, sau đó nghiêng người nhìn Lâm Hứa Chính.


Lâm Hứa Chính cũng quay sang nhìn anh ta mà mỉm cười.


"Sao hả? Không dám đi sao?”
Hàn Thanh mím môi mỏng, cằm căng lên, sắc mặt ngày càng lạnh.


“Cái người đàn ông già như cậu mà còn sợ đi nhìn một cô gái nhỏ sao? Hàn Thanh, tôi quen biết cậu nhiều năm như vậy, sao không biết cậu còn có một mặt ngại ngùng như vậy?”
Lâm Hứa Chính cười nhạo.


Vẻ mặt Hàn Thanh trở nên lạnh lùng dưới ánh
đèn xe mờ nhạt.


“Tôi sẽ trả lại ân tình mà tôi đã nợ cậu, nhưng đây không phải là lý do để cậu cứ trêu chọc tôi, Lâm Hửa Chính, cho dù muốn trêu đùa thì cũng nên có mức độ
"A? Đây là tức giận sao?" Lâm Hứa Chính bất đắc dĩ mà lắc đầu: “Thật sự rất đáng sợ, nhưng
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận