Cô Vợ Đánh Tráo


Hay là nói, người đưa Đậu nhỏ đến nhà cô lần trước hoàn toàn không phải Hàn Thanh?
Vậy thì đó là ai?
Càng nghĩ, trong lòng Tiểu Nhan càng không hiểu, có thể nói đầu óc trở nên rối bời.
Aml Cái trán đau nhức, Tiểu Nhan tỉnh táo lại lúc này mới nhận ra mình suy nghĩ quá nhập tâm nên không biết Hàn Thanh dừng ở trước mặt mình từ lúc nào, cho nên trực tiếp chạm vào anh.
Tiểu Nhan nhanh chóng đưa tay che vầng trán bầm dập của mình rồi lùi lại, lông mày nhăn lại thật chặt.
Lần này cộng với chuyện trong thang máy thì Hàn Thanh có nghĩ là cô ấy cố ý không?
Để tránh cho đối phương hiểu lầm thì Tiểu Nhan quyết định phủ đầu.
“Sao vậy sao anh lại đột ngột dừng lại?”
Bóng người trước mặt sững lại có lẽ là bởi vì anh ta không ngờ sau khi đụng vào mình thì cô ấy lại có thể tự tin tra hỏi như vậy.
Anh ta quay đầu lại, trong mắt lộ ra một tia lạnh lùng nhàn nhạt, giọng nói càng rõ ràng.
“Đến rồi” Sau khi anh ta nhắc nhở thì Tiểu Nhan mới nhận ra mình đã đến chỗ ghế lái.

Mà cô hiển nhiên là hồn phi phách lạc mà đi theo anh ta suốt quãng đường nên không nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Đáng lẽ anh ta đang dừng lại chuẩn bị mở cửa
Chương 1073: Hơn n…đêm rồi ồn ào cái gì bước vào, nhưng cô ấy lại không có mắt mà đụng phải.
Đụng phải cũng không sao, nhưng mà cô ấy cũng hỏi người kia tại sao đang đi mà anh ta lại dừng lại đột ngột.

Mất mặt!
Quá mất mặt rồi!
Tiểu Nhan đưa tay che mặt: “Thực xin lỗi”
Sau đó cô ấy quay người ra mở cửa phía sau.
Sau khi nhìn thấy cô ấy mở cửa rồi ngay ngắn bò vào ngồi hàng ghế sau thì Hàn Thanh nhẹ nheo mắt.
Tiểu Nhan chui vào ghế sau và ngồi xuống, từ khi đi vào thì cô ấy vẫn luôn cúi đầu.
Thật ra vừa rồi cô ấy suýt chút nữa đã chạy đến chỗ ghế phụ lái, may mà trong lòng cô ấy quay nhanh, dừng ở băng ghế sau đi vào.
Nếu là trước kia thì có thể thật sự không kiêng ky mà ngồi ở ghế phụ lái, tranh thủ càng có nhiều cơ hội đến gần Hàn Thanh.

Nhưng mà giờ đây thì cô ấy nóng lòng muốn tránh xa anhta.
Hãy kiên nhẫn, đợi đến khi Hàn Thanh đón Đậu nhỏ trở về thì cô ấy sẽ yên tâm, Đậu nhỏ sẽ được Hàn Thanh đưa đi, cô ấy sẽ tìm lại thời gian và ghi chép thời gian Hàn Thanh đến bệnh viện để không cần đụng mặt anh ta trong tương lai.
Một đường đi không ai nói chuyện với nhau.
Tiểu Nhan cúi đầu xuống, đột nhiên nghe thấy người trước mặt lên tiếng.
“Địa chỉ”
“A2”
Anh ta đột ngột lên tiếng làm Tiểu Nhan nhất thời không phản ứng kịp: “Cái gì?”
Hàn Thanh Thanh nhìn cô ấy qua kính chiếu hậu với ánh mắt lạnh lùng.

“Không nói cho tôi biết địa chỉ thì làm sao tôi có thể đón được Đậu nhỏ? Cô cho rằng tôi có khả năng bói toán sao?”
Tiểu Nhan hồi phục tinh thần và nhanh chóng báo một địa chỉ.
Sau đó một đường không nói lời nào, lặng lế đến đích.
Khi xe dừng lại, Tiểu Nhan vội vàng nói: “Vậy phiền tổng giám đốc Hàn cứ chờ tôi ở đây, tôi đi dân Đậu nhỏ xuống.”
Nói xong cô ấy nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài.
Nhìn bóng lưng cô gái nhỏ đang chạy đi thì ánh mắt của Hàn Thanh thâm trầm lâu, sau một lúc thì thu hồi ánh mắt, tựa vào trên ghế nhắm mắt lại.
Những gì anh ta làm gần đây có vẻ hơi trái ngược với ý định ban đầu của anh ta.
Anh ta đang làm gì vậy?
Khi Đậu nhỏ nghe tin bác của mình đến đón thì cậu đã choáng váng và ngồi trên giường không nhúc nhích.
“Tại sao đột nhiên bác lại tới đón con?”
Quái lạ, trước đó không có dấu hiệu gì mà, sao đột ngột vậy?
“Dì làm sao có thể đoán được suy nghĩ của bác con chứ, nhưng mà anh ta phải đón con, dì không làm gì được, con mau thu dọn đồ đạc đi”
Tiểu Nhan lên tiếng thúc giục khi thấy cậu vẫn ngồi không yên liền vươn tay võ cái mông nhỏ của cậu: “Nhanh lên”
Đậu nhỏ trực tiếp ôm lấy cánh tay cô ấy.
“Không, dì Tiểu Nhan, con muốn chơi với dì thôi con không muốn về với bác”
Đối phương ôm cô ấy mà làm nũng, Tiểu Nhan nhanh chóng mủi lòng, nhưng nghĩ đến những gì Hàn Thanh nói trong bệnh viện, hàm ý là một người ngoài như cô ấy thì không nên chăm sóc Đậu nhỏ?

“Ngoan, bác của con muốn đích thân chăm sóc con, con hãy tác thành cho bác ấy đi”
Tất nhiên Tiểu Nhan sẽ không bộc bạch suy nghĩ của mình trước mặt bọn trẻ, bởi vì như vậy sẽ khiến sắc mặt của cô ấy trở nên rất khó coi, nên cô chỉ có thể nhẹ nhàng dỗ dành cậu.
Ai biết Đậu nhỏ lại đầu muối không vào, nhất quyết không muốn rời đi.
Cậu chỉ đơn giản là ôm chặt lấy Tiểu Nhan.
“Con chính là không muốn đi với bác ấy đâu, con chỉ muốn ở cùng với dì Tiểu Nhan mà thôi!
Hoặc là con ở với mẹ, dì Tiểu Nhan chỉ có thể chọn một trong hai, dù sao thì con sẽ không ở cùng bác.”
Bác tôi đã làm cho dì Tiểu Nhan rất buồn.
Bác là nhân vật phản diện!
Giống như cha, một người đàn ông tồi tệ, người sẽ chỉ làm cho phụ nữ buồn!
Đậu nhỏ thậm chí còn nghĩ, khi lớn lên và có một cô gái mình thích thì cậu nhất định sẽ không để cô ấy phải khó!
c Cả cha và bác của cậu đều không làm được điều đó! Họ đều là kẻ xấu! Tiểu Nhan không ngờ đứa nhỏ này lại bướng bỉnh như vậy nên nhất thời mất phương hướng, nghĩ đến Hàn Thanh ở dưới lầu còn đang đợi, cô ấy chỉ có thể nói nhỏ: “Đậu nhỏ, bác của không có đắc tội với con thì tại sao con không ở với anh ta? Bây giờ anh ta đang đợi ở tầng dưới, con đi với dì Tiểu Nhan xuống với bác con có được không? Chờ thêm mấy ngày nữa dì Tiểu Nhan đến đón con, được không?”
La Tuệ Mỹ ở ngoài cửa nghe đã lâu không nghe được nữa, liền chạy vào.
“Có chuyện gì vậy? Nửa đêm ồn ào như vậy?
Nếu đứa nhỏ muốn ở lại đây thì con cứ để thằng bé ở lại đây.

Thằng bé chỉ là một đứa trẻ mà thôi, mẹ và cha của con không phải không trông được.”
“Mẹ… vấn đề không phải là mẹ không chăm sóc được, chỉ là bác của thằng bé đang đợi dưới lầu: “Chuyện này thì có liên quan gì chứ?” La Tuệ Mỹ phản bác: “Nếu con xấu hổ không dám đi, vậy thì mẹ sẽ xuống lầu nói chuyện với bác của Đậu nhỏ, Đậu nhỏ ngủ rồi để hôm khác cậu ấy lại tới”
Phương pháp này nghe có vẻ hay, nếu bình thường thì Tiểu Nhan có thể áp dụng.
Nhưng bây giờ……
Tiểu Nhan cắn môi dưới, làm khó dễ nhìn Đậu › nhỏ.

“Cứ quyết định như vậy đi, để mẹ đi xuống”
Nghe thấy La Tuệ Mỹ chuẩn bị đi xuống để nói chuyện với Hàn Thanh thì Tiểu Nhan hoảng sợ, bước nhanh về phía trước và nắm lấy tay La Tuệ Mỹ.
“Mẹ, đừng đi, đừng đi!”
La Tuệ Mỹ nhất thời sửng sốt, bởi vì đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy con gái của mình trông bối rối như vậy, khi bà ấy nheo mắt nhìn Tiểu Nhan, Tiểu Nhan đã tránh ánh mắt của bà ấy không dám nhìn thẳng vào bà ấy.
La Tuệ Mỹ nhanh chóng nhận ra rằng có một quỷ.
Bà ấy nghĩ mình có đi hay không cũng không quan trọng, nhưng bây giờ bà ấy nghĩ… bà ấy thực sự phải xuống lầu.
Nghĩ về điều này, La Tuệ Mỹ nói: “Đậu nhỏ, nếu bác của con nhất định muốn đưa con về nhà thì con hãy thu dọn đồ đạc đi”
Khi Đậu nhỏ nghe thấy điều đó thì khuôn mặt của cậu đột nhiên lộ ra vẻ bất bình, như thể bị bắt nạt.
La Tuệ Mỹ: “…”
Chết tiệt, đứa nhỏ này đúng là thành tỉnh rồi!
“Quên đi” Bà ta vẫy vẫy tay, mềm lòng: “Nếu con không muốn đi vậy liền ở chỗ này, Tiểu Nhan con cứ ở cùng thằng bé, mẹ sẽ đi xuống lầu nói chuyện”
“Mẹ! Mẹ thật sự không cần đi, con sẽ tự đi”
Nói xong Tiểu Nhan đứng dậy bất chấp mà chạy ra ngoài.
Thấy cô ấy bỏ chạy, La Tuệ Mỹ cũng không đuổi theo mà bước đến bên cạnh Đậu nhỏ và mỉm cười: “Đậu nhỏ, đến, bà có một số câu hỏi muốn hỏi con”
Tác giả có lời muốn nói: Về chuyện cũ của Tiểu Nhan sẽ có hai kết thúc.

Đầu tiên là viết về Hàn Thanh trước, sau đó là Tiêu Túc, bạn có thể chọn những gì mình thích rồi xem.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận