Tiểu Nhan thật sự lo lắng sắp khóc, hai mắt có chút đỏ lên, khi nghe thấy Hàn Thanh nhẹ giọng đồng ý, cô ấy liền cảm thấy mình có chút đạo đức giả.
Cô ấy nhanh chóng buông tay lùi lại sau đó tiến lên thu dọn đồ đạc bỏ vào túi trở lại.
Hai bên nhất thời không biết nói gì, phòng khách trở nên tĩnh lặng.
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, Tô Cửu đứng ở cửa nở nụ cười.
“Anh xong việc chưa? Anh Hàn, năm phút nữa sẽ có một cuộc họp qua video.
Tôi đã chuẩn bị tài liệu xong hết rồi."
"..."
Hàn Thanh nhíu mày, Tiểu Nhan quay đầu lại.
Không phải vừa mới tổ chức xong một cuộc họp sao? Lại họp nữa à? Mỗi ngày anh ta đều bận rộn như vậy? Thậm chí còn không có thời gian để ăn trưa trong giờ nghỉ? Thật sự nếu lại họp một lần nữa, rất có khả năng ngay cả bữa trưa anh ta cũng không quan tâm?
"Tôi biết rồi, chút nữa tôi ra liền!"
Tô Cửu có được câu trả lời như ý muốn, liền vẫy tay với Tiểu Nhan rồi rời đi.
Tiểu Nhan càng thêm xấu hổ, cô ấy xách túi đứng dậy: "Nếu anh còn có việc, vậy em về trước."
Nhìn thấy cô gái nhỏ đang chuẩn bị rời đi, Hàn Thanh muốn bảo cô ấy ở lại đợi anh ta một chút, nhưng nếu để Tiểu Nhan đợi quá lâu rồi nửa chừng chán nản ngủ thiếp đi thì phải làm sao, để cô ấy ở lại để làm gì chứ?
Hàn Thanh do dự một chút, mới nói: "Cô bị thương ở chân, để tôi gọi chú Nam đưa cô trở về.
Cô hãy ngồi đây chờ ông ấy mười lăm phút."
Sau đó, anh ta gọi cho chú Nam, chú Nam vội vàng chạy đến sau khi nhận được tin, Hàn Thanh cũng rời đi trước khi cuộc họp video bắt đầu, trước khi đi còn hỏi cô ấy.
"Cô có đến không?"
"Hả?"
"Ngày mai."
Tiểu Nhan chớp chớp mắt, giọng điệu có chút khô khốc: "Đi, đi chứ..."
"Vậy được."
Lúc anh ta đã rời đi, Tiểu Nhan mới nhận ra vừa rồi nhịp tim cô ấy tăng nhanh đến mức không thể kiểm soát được, Hàn Thanh...là đang mời cô ấy sao?
Trong đầu Tiểu Nhan, một ý nghĩ mà trước đây cô ấy chưa bao giờ dám tưởng tượng đến dần hình thành.
Cô ấy biết nó là gì, nhưng cô ấy không dám nghĩ đến nó, cô ấy chỉ muốn chăm sóc và nuôi dưỡng nó thật cẩn thận.
Sau khi đợi ở phòng tiếp tân khoảng mười phút, chú Nam đến đón Tiểu Nhan, chú Nam mặc một chiếc áo sơ mi cùng áo khoác mỏng, ngốc nghếch đứng ở cửa cười tủm tỉm nhìn Tiểu Nhan.
"Cô Tiểu Nhan, cậu Hàn nhờ tôi đến đưa cô về."
Nhìn thấy chủ Nam, tâm trạng Tiểu Nhan đột nhiên trở nên tốt hơn.
Trước đây, cô ấy đã từng đi chung xe của chú Nam với Mộc Tử, nhưng lúc ấy, khi nhìn cô ấy mặc gì, rồi nhìn lại bản thân xem mình đang mặc gì, thật sự rất xấu hổ.
Mặc dù mùa đông sắp trôi qua, nhưng vẫn mang theo một tia lạnh lẽo, rất nhiều người đã sớm thay áo khoác mỏng, nhưng Tiểu Nhan vẫn mặc chiếc áo lông vũ mỏng của mình, cùng áo thun đơn giản cộng thêm khoác ngoài.
Thật tiện lợi khi mặc nó lúc trời nóng.
Nhưng mặc kiểu này rất dễ bị mọi người coi là thần kinh, dù sao một số người đã mặc áo ngắn tay rồi.
"Chú Nam, phiền chú đi một chuyến, cám ơn."
Sau đó, Tiểu Nhan ném mì vào thùng rác ở tầng dưới, hóa ra Tiểu Nhan đang định về nhà, nhưng sau khi nghĩ lại, cô ấy quyết định đến cửa hàng để giúp đỡ, vì vậy chú Nam đã đưa cô ấy đến cửa hàng.
Sau khi đến cửa hàng, La Tuệ Mỹ thấy cô ấy xuống xe, bà ấy đột nhiên nheo mắt nhìn ông lão trong xe, đợi Tiểu Nhan vào cửa rồi mới kéo cô ấy sang một bên.
"Ai đưa con về thế?"
Vẻ mặt Tiểu Nhan hơi thay đổi một chút: "Không ai hết, sao vậy?"
"..."
Nhìn thấy ánh mắt con gái né tránh như vậy, La Tuệ Mỹ túm lấy cổ áo cô: "Con còn dám tỏ thái độ gì hả? Mẹ rõ ràng vừa nhìn thấy một ông già đưa con về.
Đừng nói là...!
“Mẹ!” Tiểu Nhan quá hiểu La Tuệ Mỹ.
Nghe bà ấy nói như vậy cô liền đoán được suy nghĩ trong lòng của bà ấy.
Cô ấy ngay lập tức cắt ngang, sau đó nói: "Chú ấy là một người mà con rất kính trọng.
Mẹ ngàn vạn lần đừng đặt những ý nghĩ hẹp hòi đó lên người con!”
"Con nói nhảm cái gì vậy? Mẹ con đã nói gì chưa?”
Tiểu Nhan thở phào nhẹ nhõm: "Ai biết nếu không ngăn cản lời mẹ nói, mẹ sẽ nói ra cái gì không thể nghe được, vẫn là nói trước cho mẹ biết.”
“Đó là vị đáng kính trọng nào? Nói cho mẹ biết sao lại lái được một chiếc xe tốt như vậy?"
Tiểu Nhan không muốn nói: "Chân con đau, con lên lầu nghỉ ngơi đây”
"Này, mau nói chuyện rõ ràng trước đi, gấp cái gì chứ?" La Tuệ Mỹ tuy rằng nói như vậy, nhưng nghĩ đến Tiểu Nhan chân còn có vết thương, lại không dám đuổi theo, sợ mình đuổi theo con bé sẽ chạy, mà chạy thì sẽ làm vết thương trên đùi hồi phục chậm hơn.
Hàn Mộc Tử ngày càng gần đến ngày dự sinh, mấy hôm nay bụng cô rất lớn, mỗi lần nằm xuống, hay phải đứng dậy đều rất khó khăn.
Trước kia khi mang thai Đậu Nhỏ, bụng Mộc Tử rõ ràng không lớn như vậy.
Lần này có cảm giác như đang mang thai một quả bóng, mà quan trọng nhất là tay, chân, cổ và thậm chí cả khuôn mặt của cô đều tròn lên rất nhanh.
Vì lý do này, Hàn Mộc Tử thậm chí đã đến gặp Tiểu Nhan để phàn nàn về những khổ sở của cô, Tiểu Nhan tìm thông tin trên Internet rồi sau đó nói với Hàn Mộc Tử.
"Nghe nói sinh con thứ hai quả thật rất khác so với sinh con thứ nhất.
Nhiều bà mẹ sau khi sinh con thứ hai đều lên cần rất nhiều, việc phục hồi thân hình sau khi sinh sẽ khó hơn, nhưng cậu phải tự tin vào bản thân mình.
Rồi cậu sẽ ổn thôi."
Tự tin? Có ma mới làm được vậy.
Mặc dù Hàn Mộc Tử cũng không cảm thấy Dạ Mạc Thâm là loại người chỉ xem trọng vẻ bề ngoài.
Vì dù sao để đi đến ngày hôm nay cô và Dạ Mạc Thâm đã trải qua nhiều chuyện như vậy, anh hoàn toàn không có khả năng bởi vì cô mập lên một vòng liền ghét bỏ cô.
Nhưng dù vậy, cô nghĩ, hay là cứ để cho người mình yêu nhìn thấy bộ dạng khó coi của mình, sau này anh sẽ vĩnh viễn khắc ghi trong lòng.
Coi như là, dù sau này gầy lại được, thì hình tượng tròn trịa này của cô cũng sẽ không bị mất đi.
Hàn Mộc Tử nghĩ xong liền rơi lệ.
Buổi tối cô bắt đầu không cho Dạ Mạc Thâm vào phòng cô, nhất định phải đuổi anh đến ngủ ở phòng khách.
Chà tâm trạng của cô đột nhiên thay đổi lớn như vậy, Dạ Mạc Thâm quả thật vô cùng lo lắng.
Bất quá ban đầu anh còn cho rằng cô chỉ là nhất thời nóng nảy, qua hai ngày nữa sẽ tốt lên thôi.
Ai biết được đã mấy ngày trôi qua, cô vẫn như cũ vậy, hơn nữa còn càng trở nên tồi tệ hơn.
Cô không chỉ không cho phép anh bước vào phòng, mà còn không muốn
.