Cô Vợ Đánh Tráo




**********
Nói đến đây, chủ Nam cảm thấy không cần nói thêm gì nữa.

Dù sao ông ta cũng lớn tuổi để nói đến chuyện nam nữ rồi.

Cậu chủ tự biết sẽ phải xử lý như thế nào.


Nhìn thấy Tiểu Nhan lên lầu, Hàn Thanh mới yêu cầu chú Nam lái xe đi.


Tiểu Nhan bước chân thất thần, tuyệt vọng trở về nhà.

Cô ấy cởi giày lúc bước lên xe, nên lúc đi cũng không lấy giày, cứ thế chân đất đi ra cửa, rồi ấn vân tay bước vào nhà.


Lúc cô vừa bước vào nhà, đóng cửa lại, quay đầu lại đã thấy La Tuệ Mỹ đứng cách đó không xa.

Bà ấy giơ tay ra ôm cô ấy, nhìn cô ấy nói: “Cuối cùng cũng tự nguyện trở về à? Còn mặc váy đẹp như thế này? Người đưa con trở về là…” “Đừng hỏi gì cả, cũng đừng nói gì! Không có chuyện gì đâu ạ!” Nhắc tới chuyện này, tâm tình của Tiểu Nhan có chút kích động, ngắt lời La Tuệ Mỹ.

La Tuệ Mỹ lúc này mới chú ý tới vẻ mặt của con gái mình có chút nhợt nhạt, hơn nữa lúc nói chuyện mắt cũng có chút đỏ.


Bàấy sửng sốt, rất nhanh bước về phía trước.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Buổi chiều lúc cô ấy đi ra ngoài chơi còn rất vui vẻ cơ mà, tại sao lúc về lại thành thế này? La Tuệ Mỹ không biết con gái bị làm sao, chỉ nhìn thấy hốc mắt cô ấy đỏ hoe.

Là một người mẹ, bà ấy chỉ biết lo lắng, hỏi han con gái: “Có phải xảy ra chuyện gì không? Con đi ra ngoài với ai? Người vừa nãy đưa con về bắt nạt con à?
La Tuệ Mỹ không hỏi rõ, Tiểu Nhan vẫn có thể giữ bình tĩnh, thậm chí không thay đổi sắc mặt, vô cảm quay về phòng tắm rửa, sau đó liền nằm xuống giường như một cái máy.


Ngay khi những người thân bên cạnh quan tâm, lo lắng, sợi dây trong tim cô ấy vẫn không thể đứt được.

Cô ấy khẽ mấp máy môi, muốn nói điều gì đó với La Tuệ Mỹ, nhưng chưa kịp nói thì nước mắt đã rơi, sau đó rơi xuống lã chã như những hạt đậu, không sao ngừng được.


La Tuệ Mỹ vội vàng lau nước mắt cho con gái: “Con đừng khóc nữa, nói rõ cho mẹ xem có chuyện gì?” “Huhu...”
Tiểu Nhan đến một chữ cũng không nói nên lời.

Cả người chỉ biết dựa vào lồng ngực của La Tuệ Mỹ.

La Tuệ Mỹ dang tay ra ôm lấy cô ấy.

Cả vai bà ấy rất nhanh đã ướt đẫm nước mắt.

Bà ấy rất muốn hỏi, nhưng nhìn con gái lúc này, e là không muốn nói gì, chỉ có thể để trong lòng.

Bà nhẹ nhàng vỗ vai TiểuNhan.

“Nhan Nhan ngoan, mẹ không hỏi nữa, đừng khóc nữa mà, ngoan.”
Chu phụ ngồi trong phòng chuẩn bị đi ngủ, vừa đẩy cửa ra xem động tĩnh bên ngoài, nhìn thấy con gái khóc lóc thảm thiết như vậy, nhanh chóng chạy đến.


Kết quả lại bị La Tuệ Mỹ ra hiệu ở yên tại chỗ, lúc sau bà ấy bảo ông ấy về phòng đi, không cần ra ngoài.

Chu phụ tuy rằng tuy rằng bất đắc dĩ nhưng vẫn phải quay về phòng.


Tiểu Nhan cũng không biết mình đã khóc bao lâu, dù sao cô ấy cũng được La Tuệ Mỹ dìu về phòng.

Sau đó cũng không còn sức mà tắm rửa, mặc luôn bộ váy dự tiệc nằm trên giường.

“Có phải rất mệt không? Nếu không thì con ngủ trước đi, tỉnh ngủ thì tắm rửa sau?"
Tiểu Nhan gật đầu.


Đôi mắt hơi sưng lên vì khóc, nhìn rất tội nghiệp.

La Tuệ Mỹ không hiểu sao trong lòng cảm thấy rất chua xót.

Bà ấy cầm khăn thay cô ấy lau mặt, sau đó sờ trán của cô ấy, nhẹ nhàng nói: “Mau ngủ đi, mẹ ở đây với con.


Tiểu Nhan nhắm mắt lại, nhưng cô ấy vẫn đang nắm tay của La Tuệ Mỹ.

Khóc to một trận chắc cô ấy đã mệt mỏi, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Chu phụ nghe bên ngoài không có động tĩnh gì, lén lút đi ra, sau đó đến phòng của Tiểu Nhan nghe ngóng tình hình.

La Tuệ Mỹ nghe thấy tiếng động bên ngoài, liên quay đầu lườm Chu phụ một cái, trợn mắtý bảo ông ấy trở về phòng ngủ.

Ai biết được ông ấy vẫn cứ thế bước vào.

“Làm sao thế?”
Ông ấy dùng khẩu hình miệng hỏi bà.


La Tuệ Mỹ hung hăng lườm Chu phụ, thấp giọng: “Ông vào đây làm gì? Không phải tôi bảo ông đi ngủ sao? Nhiều chuyện vậy.”
Chu phụ: ……….

“Nhiều chuyện cái gì? Tiểu Nhan cũng là con gái “ tôi, chẳng lẽ tôi không được quản?”
La Tuệ Mỹ đáp: “Muộn như vậy rồi, không thấy con gái ông ngủ rồi sao? Quan tâm làm gì?”
Chu phụ sững sờ, không thèm nói chuyện với vợ nữa.

Ánh mắt nhìn vào Tiểu Nhan.


La Tuệ Mỹ đã đắp chăn cho cô, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn bên ngoài.

Chu phụ rõ ràng nhìn thấy hai mắt của Tiểu Nhan đỏ hoe: “Rốt cuộc sao lại thế này? Con gái của tôi sao lại khóc? Có phải ai đã bắt nạt nó không?”
Sau khi suy nghĩ, La Tuệ Mỹ thấy Tiểu Nhan đã ngủ say liền rút tay của mình ra.

Sau đó bảo Chu phụ cùng mình đi ra ngoài.

Hai người rón rén lui ra, rồi đóng cửa phòng lại, đến phòng khách ngồi xuống.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bà làm tôi sốt ruột quá, con gái tôi khóc đến nỗi như thế này, chẳng lẽ tôi làm ba còn không được biết?”
Nghe thấy thế, La Tuệ Mỹ ngẩng đầu lên lặng lẽnhìn ông: “Ông sốt ruột cái rắm, nếu tôi biết còn không nói cho ông sao? Nhan Nhan trở về thì vẫn buồn, tôi hỏi hai câu thì nó đã khóc rồi, chẳng lẽ ông muốn tôi làm con gái ông khóc à? Chẳng lẽ lúc tôi hỏi nó liên tục như vậy?”
Chu phụ nói: “...!Tôi không nói ý như vậy, không phải do tôi nghĩ bà biết chuyện gì sao? Cho nên mới hỏi bà nhiều thế?” “Tôi cũng không biết nó làm sao nữa, dù sao nhìn cũng không có tâm trạng, chắc là chuyện tình cảm rồi.”
Nghe thấy là vì chuyện tình cảm thì Chu phụ liền lập tức hoảng hốt: “Ôi, con gái lớn lại không ổn rồi.”
La Tuệ Mỹ: "Trước tiên để nó ngủ say một giấc, khóc mệt rồi, có chuyện gì để mai hằng nói.” “Được, vậy chờ đến mại hỏi lại.” "Trước tiên phải nói cho khéo, nếu con không muốn nói, cũng không được ép nó.”
Chu phụ: “Bà nghĩ tôi là loại người như thế à? Thật là
Ông ấy xua tay tức giận rồi quay về phòng, La Tuệ Mỹ lại ngồi trong phòng thở dài.

Bà ấy cũng không đem chuyện nhìn thấy chiếc xe vừa nãy nói cho ba của Tiểu Nhan.

Bà ấy tuy không hiểu lắm về xe, nhưng Chu phụ lại thích xe hơi, thường xuyên phổ cập kiến thức về xe cho La Tuệ Mỹ.

Nhìn thấy chiếc xe kia,
co-vo-danh-trao-1126-0 .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận