Bầu trời đã bừng sáng, ánh nắng chiếu thẳng vào cửa sổ.
Cô ấy dường như không mở nổi mắt vì ánh sáng quá chói chang.
Nhưng Tiểu Nhan cũng không dám nhắm mắt lại.
Cô ấy sợ hãi.
Cô ấy sợ khi nhắm mắt ngủ lại thấy cảnh tượng trong mơ, lại nghe thấy những lời chế nhạo bên tại.
Ngủ say một đêm, nhưng những chuyện đêm qua vẫn ám ảnh cô ấy.
Tâm trạng buồn bã của cô ấy cũng không được cải thiện mà trong lòng càng thêm phiền muộn.
Tiểu Nhan lặng lẽ nằm im trong chăn, mãi sau mới lật chặn đứng dậy.
Cô ấy bước vào phòng tắm, nhìn bản thân trong gương thấy cô ấy vẫn đang mặc chiếc váy của Hàn Thanh tặng.
Cô ấy đứng sững lại, sau đó ngơ ngác nhìn chính mình trong gương một lúc lâu.
Lát sau mới cở chiếc váy trắng đang mặc xuống.
Trước đây cô ấy cảm thấy chiếc váy này thật đẹp, bây giờ nhìn lại thì chỉ thấy buồn cười.
Tiểu Nhan bình tĩnh tắm rửa, thay đổi trang phục.
Sau đấy lại kiểm tra số dư của mình.
Vì đã sử dụng số tiền tiết kiệm khi mở cửa hàng nên bây giờ cũng không còn nhiều.Tuy rằng cũng không phải là số tiền lớn, nhưng với Tiểu Nhan thì số tiền đó cũng không hề nhỏ.
Chẳng qua với Hàn Thanh số tiền đó chỉ như muối bỏ bể chẳng đáng bao nhiêu.
Không sao, cô ấy chỉ cần trả trước một chút là được.
Cùng lắm thì cô ấy chăm chỉ kiếm tiền trả lại anh ta sau.
Sau khi dọn dẹp, Tiểu Nhan rời khỏi phòng.
"Dậy chưa?" “Nhan Nhan, dậu mau? Mau dậy ăn sáng.”
Mới ra khỏi cửa phòng, vợ chồng bà Chu đã gọi Tiểu Nhan qua ăn sáng.
Tâm tình của Tiểu Nhan không vui, không muốn ăn uống, nhưng lại không muốn ba mẹ lo lắng vì vậy cô ấy đành ngồi xuống.
“Chào buổi sáng ba, mẹ.
“Chào buổi sáng Nhan Nhan, mẹ mua cho con bánh nướng con thích đây, con ăn thử đi.” “Đúng, đúng.
Còn có cả sữa đậu nành.”
Chu phụ cùng mẹ La Tuệ Mỹ đối với Tiểu Nhan rất nhiệt tình.
Hai người đều rất tươi cười, không hề nhắc đến chuyện xảy ra tối qua.
Tiểu Nhan cũng không phải mất trí nhớ, đương nhiên nhớ rõ đêm qua còn ôm mẹ khóc thế nào.
Cô ấy bây giờ nghĩ lại cảm thấy mình lúc đó mình rất xúc động.
Sao lại thế, không phải sẽ làm mẹ lo lắng sao? Cảm xúc thật sự lúc đấy không thể khống chế được, hoàn toàn sup đổ.
“Nhan Nhan, còn ngồi ra đấy.
Nhanh ăn đi.”“Vàng”
Tiểu Nhanh nhanh chóng khôi phục tinh thần, cắn một miếng bánh nướng.
Bánh nướng mọi hôm ăn rất giòn, nhưng hôm nay bánh lại không có mùi thơm, giống như nhai sáp.
Cô ấy cắn một miếng bánh rồi lại bỏ xuống, sau đó uống một ngụm sữa đậu nành.
Sữa đậu nành vừa vào đến miền, dạ dày cô ấy lại bắt đầu nôn nao.
Tiểu Nhanh đặt cốc xuống liền chạy ngay vào toilet, nôn vào bồn rửa mặt.
“Nhan Nhan!” “Nhan Nhan!”
Chu phụ cùng La Tuệ Mỹ thấy thế liền buông đũa, nhanh chạy vào toilet.
"Oe..."
Tiều Nhan ghé vào bồn rửa tay nôn khan, La Tuệ Mỹ chỉ có thể đến sau lưng cô ấy “Rốt cuộc con bị làm sao vậy, có phải đói quá không hả?” “Con không sao...!
Tiểu Nhan nôn ra dịch trong dạ dày, sắc mặt tái nhợt, hơn nữa trên trán lại toát mồ hôi lạnh, nhìn trông rất yếu ớt.
“Như vậy mà con lại bảo không sao? Nếu không mẹ nấu cho con một chút cháo, ăn xong thì đi bệnh viện khám."
Tiểu Nhan chỉ cảm thấy dạ dày rất trống rỗng, bởi vì cả ngày hôm qua không ăn gì.
Hôm sau ăn bánh ngọt thì toàn dầu mỡ.
Nằm một buổi tối, tỉnh dậy lại ăn những thứ này.
Cho nên dạ dày không chịu nổi liềnnôn nao.
“Mẹ, con không sao, chỉ là đói quá, muốn ăn chút gì đó thôi.”
Lạc Tuệ Mỹ đỡ Tiểu Nhan ra khỏi phòng vệ sinh.
Chu phụ có vẻ tức giận lại có vẻ đau lòng.
Ông ấy biết con gái không ổn, nhưng vì nhìn thấy con gái bị chuyện tình cảm biến thành bộ dạng này, thật không biết nói như thế nào.
“Vậy con nghỉ ngơi một lát, mẹ đi nấu cháo.
Nếu không hôm nay không cần phải tới cửa hàng đầu.
Tiểu Nhan vốn muốn nói đồng ý, nhưng lại nghĩ mình đang nợ một khoản, mỗi ngày đều phải kiếm tiền.
Sao có thể không ra cửa hàng chứ?
Nghĩ vậy, cô ấy lắc lắc đầu trước yêu cầu của La Tuệ Mỹ.
“Không cần đâu, tiệm vẫn mở như bình thường.
Hôm nay đến muộn hơn bình thường là được rồi, dù sao buổi sáng bình thường cũng không có việc gì.” “Con gái bướng bỉnh, mẹ nói mà con không nghe? Như vậy cũng được, buổi sáng con ở nhà nghỉ ngơi, tối nay ba đưa đi viện khám bệnh, mẹ con sẽ đi khai trương cửa hàng " “Không cần đầu mẹ, con không sao, chỉ là con đói con..
Nói tới đây, dạ dày của Tiểu Nhan lại nôn nao, sóng cuộn biển gầm.
Cô lại chạy vào toilet.
Hai vợ chồng ông bà Chu thấy vậy thì nhìn nhau.
“Tốt hơn anh vẫn nên đưa con gái đi bệnh viện xem thế nào”“Nó không phải không muốn sao? Thay vì cố đưa nó đến bệnh viện, không bằng đi nấu cháo cho nó luôn đi.
Em xem, nó nên như thế...!Dạ dày nó trống không đấy.”
Câu nói này ngay lập tức làm La Tuệ Mỹ giật mình, gật đầu: “Được, tôi đi nấu cháo ngay đây.”
Sau khi vật vã cả buổi sáng, Tiểu Nhan cuối cùng cũng uống hết một chén cháo.
Cuối cùng dạ dày cũng cảm thấy ấm áp một chút.
Cô ấy nằm xuống xoa xoa bụng mình, sắc mặt vẫn có chút khó coi.
“Mẹ con đi cửa hàng rồi.
Khi đi còn dặn ba nếu con vẫn thấy không thoải mái thì dẫn con đi bệnh viện khám.
Nhan Nhan, bây giờ con thấy thế nào? Nếu thấy không thoải mái, nhớ nói cho ba nhé."
Nghe thấy thế, Tiểu Nhan nhìn ba cười một cái trông còn tệ hơn với khóc.
“Ba, con không sao, có thể do hôm qua ăn phải thức ăn hỏng nên hôm nay mới thấy không khỏe.
Con bây giờ ăn hết cháo liền thấy không sao rồi.” “Nhân Nhan
Chu phụ không rời đi mà ngồi xuống cạnh cô: “Có chỗ nào không thoải mái thì phải nói ra.
Để buồn trong lòng cũng không phải cách tốt.
Ba cô ấy đây là đang quan tâm cô ấy, vì nhìn thấy bộ dạng của cô ấy đêm qua.
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan lại miễn cưỡng cười: “Yên tâm đi ba, con không sao đâu, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, con cũng không sao.”
.