Bị nhìn chằm chằm từ phía sau khiển lưng cô ấy nóng bừng lên.
Cuối cùng, Tiểu Nhan thực sự không chịu nổi nữa, chỉ có thể trốn vào phòng bếp, ở trong đó làm việc, không đi ra ngoài.
Thấy cô ấy có vẻ kỳ lạ, La Tuệ Mỹ kiếm cớ muốn đi ra ngoài giao đồ ăn, ai ngờ lại bị Tiểu Nhan ngăn cản.
"Mẹ, mẹ không thể đi ra ngoài, mẹ chỉ có thể ở đây với con." "Đứa nhỏ này nói ngốc cái gì thế? Mẹ phải ra ngoài giao đồ ăn, con mau tránh ra đi.” "Con không tránh, mẹ chỉ lấy cớ giao đồ ăn, nhất định là mẹ muốn ra ngoài tìm người."
Tiểu Nhan hiểu rất rõ La Tuệ Mỹ, vì bà ấy đã quyết định không còn khúc mắc nữa, thì không cho La Tuệ Mỹ biết vẫn tốt hơn, càng không muốn để bà ấy gặp mặt.
Tránh cho về sau càng thêm ngượng ngùng."Ai nói thế? Mẹ ra ngoài tìm ai được? Con không thấy trong cửa hàng đang rất bận rộn sao? Mẹ chính là muốn đi ra ngoài hỗ trợ."
Vẻ mặt của Tiểu Nhan nhăn nhó, nói: "Trong bếp cũng bận rộn nhiều việc, mẹ ở đây giúp đỡ cũng thế." Mặc kệ La Tuệ Mỹ nói thế nào, Tiểu Nhan cũng không muốn để bà ấy đi ra ngoài.
Tới lúc chạng vạng,
Tiểu Nhan vẫn ngồi tại chỗ sau bữa tối.
"Người ấy đã đi chưa?"
Cô ấy gọi nhân viên cửa hàng tới, cẩn thận hỏi một câu.
Nhân viên cửa hàng lắc đầu.
"Vẫn còn ở đó, bà chủ à, cô thật sự không định đi ra xem một chút à? Tôi thấy anh ta đã ở đó cả ngày rồi, đến bây giờ vẫn chưa ăn gì, nếu không thì..." "Không đời nào!" Tiểu Nhan lập tức ngắt lời: "Tôi biết cô đang nghĩ gì, nhưng là không thể được! Có nghe không?"
Không phải chỉ là đói bụng một ngày thôi à? Ngày đó, cùng anh ta tham gia yến hội, trước đó cô ấy cũng chịu đói một ngày, không ăn không uống, kết quả đổi lấy là gì?
Cô mới không cần ngu ngốc như vậy nữ Anh ta muốn chờ, lại muốn không ăn cơm, thì cứ tùy anh ta đi.
Tiểu Nhan biết, anh ta tới chắc chắn là vì 215 triệu đồng kia.
Mãi đến chín giờ tối, Tiểu Nhan không thể tiếp tục ngồi ngốc trong phòng bếp nữa, khi liếc qua nơi đó,không nhịn được mở to mắt.
"Anh ta còn chưa đi à?" "Đúng thế, bà chủ."
Vì sao còn chưa rời đi?
Tiểu Nhan không hiểu, có phải chỉ vì 215 triệu đồng kia không, có nhất thiết phải như thế không? “Nhan Nhan, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người ta vẫn ở bên ngoài chờ.
Mẹ nghĩ con nên đi ra ngoài đó nói rõ hết mọi chuyện đi." La Tuệ Mỹ Tuy rằng tò mò, nhưng bà ấy càng đau lòng cho con gái của mình hơn.
Buổi tối hôm đó nhìn thấy con gái của mình khóc thành cái dạng như thế người làm mẹ sao có thể không đau lòng? Hiện tại cô ấy đối với người nam nhân kia trốn tránh, xem như nhìn không thấy, chắc hẳn có quan hệ với người đã làm cô ấy khóc vào buổi tối đó.
“Việc xảy ra thì đều phải giải quyết, đúng không? Con cứ trốn tránh như thế, cũng không ích gì.” “Mẹ, con không có trốn tránh.
Cô ấy làm sao lại trốn tránh cơ chứ.
Cô ấy chỉ là không nghĩ muốn hạ thấp bản thân mình nữa thôi.
“Không phải trốn tránh, vậy con đi ra ngoài cùng người ta nói cho rõ ràng.
Đều đã đợi một ngày rồi, có thể thấy cũng là một đứa nhỏ có tâm." La Tuệ Mỹ một mực khuyên Tiểu Nhan, phòng tuyến trong lòng Tiểu Nhan cũng dần dần mềm xuống, bất đắc dĩ gật đâu:“Con biết rồi, mẹ, con sẽ đi ra ngoài nói rõ với anh ta." “Có cái gì thì nói cho hết, đừng giữ lại trong lòng.
La Tuệ Mỹ dặn dò Tiểu Nhan, lại kéo tay áo của cô: “Nghe thấy mẹ nói không, đem mọi chuyện trong lòng nói hết ra, như thế mới dễ chịu được.” “Con biết rồi.”
Hàn Thanh một mình đến đây.
Chỉ là anh ta không ngờ tới đã đợi ở đây một ngày, cô gái nhỏ tới lúc này còn không muốn đi ra nhìn anh ta.
Anh ta vốn là người có thể kiểm soát cảm xúc rất tốt, đã chờ một ngày cũng không thấy sinh ra một chút tâm trạng xấu nào.
Lúc Tiểu Nhan đi ra khỏi phòng bếp, trong lòng cô ấy nghĩ: mình nhất định phải tiên phát chế nhân, nắm lấy quyền chủ động, đem mọi chuyện nói cho rõ ràng.
Không cần hạ thấp bản thân nữa
Nói một tiếng tự cổ vũ chính mình, sau đó làm cho Hàn Thanh tránh ra, về sau không cần lại đến tìm cô nữa.
Khi cô gái nhỏ đi tới, Hàn thanh đang nghe điện thoại: “Ừ, không khác lắm, muộn một chút.
Thấy thân ảnh của cô gái nhỏ đã xuất hiện trước mặt, Hàn Thanh nhanh chóng ngắt điện thoại: “Đã tới rồi.”
Chờ cho cô gái nhỏ đi đến trước mặt, Hàn Thanh hỏi một câu.
Tiểu Nhan có chút kinh ngạc, vốn nghĩ anh ta đãđợi một ngày, chắc hẳn cảm xúc sẽ có biến chuyển, không ngờ ngữ khí của anh ta vẫn nhàn nhạt như thế, anh ta không có trái tim sao?
Nhưng mà chuyện này thì có liên quan gì đến cô ấy.
“Anh tìm em là vì chuyện 215 triệu đồng kia à?” Tiểu Nhan trực tiếp hỏi thẳng.
Hàn Thanh hơi sửng sốt, đôi môi mỏng mím lại.
Thật ra anh đã đoán được 215 triệu đồng kia là Tiểu Nhan chuyển cho anh, nhưng anh tới đây không phải vì nguyên nhân này.
“Em nghe nói lần trước anh bỏ công chạy đến đồn cảnh sát, bỏ qua một thương vụ đàm phán, mất rất nhiều tiền.
Ngày đó, lễ phục cũng là anh mua cho em.
Em biết em nợ anh rất nhiều tiền, nhưng em nhất định sẽ từ từ trả lại cho anh.”
Trả tiền?
Hàn Thanh nghe vậy, có chút nhíu mày.
“Là Lâm Hứa Chính nói cho cô biết?”
Tiểu Nhan không muốn đem lời của Lâm Hứa Chính nói ra, cho nên nhanh chóng phủ nhận: “Không phải.”
Cô ấy phủ nhận, Hàn Thanh tựa hồ cũng không muốn hỏi tiếp nữa, chỉ thản nhiên nhướng mày, đạm mạc nói: “Chuyện này không có liên quan gì tới cô, cô không cần phải gánh trách nhiệm.
Không có liên quan gì với cô? À, Tiểu Nhan tràophúng, nhếch miệng: “Được rồi, anh nói không quan hệ, vậy chính là không quan hệ, nhưng em muốn trả lại tiền, cũng không có liên quan gì đến anh.”
Nhìn thấy bộ dạng của cô ấy, Hàn Thanh không hiểu rõ lắm, hơi nheo mắt, hỏi chuyện hai ngày nay.
“Hai ngày qua, cô bận rộn lắm phải không?” “Sao vậy, có việc tìm em?” Ánh mắt Tiểu Nhan như trước vẫn trào phúng nhìn anh ta.
Đôi mắt thâm sâu của Hàn Thanh nhìn lại, mày kiếm sắc bén.
“Cô không tới công ty.
Nghe vậy, Tiểu Nhan làm ra vẻ bừng tỉnh: “Ra là vì em không giao đồ cho tổng giám đốc Hàn? Anh nói đúng rồi, hai ngày qua em bận quá, có nhiều việc không thuận tiện xảy ra, vừa rồi anh cũng thấy đấy, trong cửa hàng bận tới mức em không đi ra ngoài được.
Nói hết những lời này, hai người liền trầm mặc.
“Ngày mai lại đến, được không?”
Im lặng một lúc, Hàn Thanh bình tĩnh hỏi.
Tiểu Nhan.……...!
Cô ấy chớp mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trước mắt của Hàn Thanh, một nửa sườn mặt của anh ta lẫn trong bóng tối, thoạt nhìn không trông thấy rõ.
“Không đi được.” Cô ấy nói.
“Ừ” Hàn Thanh gật đầu, tỏ vẻ đã biết, rồi lại hỏi: “Ngày kia thì sao?”
Anh ta là thực sự không hiểu, hay cố ý giả ngốc?
.