Cô Vợ Đánh Tráo




“Con thích à?”
La Tuệ Mỹ kinh ngạc hỏi một câu.

Vẻ mặt Tiểu Nhan có vẻ quái lạ, lắc đầu, giải thích: “Chúng con mới quen biết thôi mà.

Bây giờ đã làm sao thích được a?” “Nói cũng phải.

Con cứ tạm thời quan sát thêm đã, mẹ thấy thằng nhóc này hình như có vấn đề.” “Dạ?” Tiểu Nhan hơi kinh hãi, không ngờ rằng suy nghĩ của La Tuệ Mỹ lại giống của cô.

Cô cũng cảm thấy Lý Tư Hàn có vấn đề, nhưng vấn đề cụ thể ở chỗ nào thì lại không thể chỉ ra.

Nghĩ đi nghĩ lại, người ta tốt như vậy, sao có thể có vấn đề?
Nhất định là cô lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.

Nhưng hiện tại nghe La Tuệ Mỹ nói vậy, Tiểu Nhan liền trở nên tò mò.

Tại sao họ lại có chung suy nghĩ, chẳng lẽ bởi vì là mẹ con nên giống nhau sao? “Mẹ, sao mẹ lại thấy anh ta có vấn đề?”
Nghe vậy, La Tuệ Mỹ thở dài nặng nề trước mặt cô: “Con không nên nghĩ mẹ bụng dạ tiểu nhân.

Con là con gái mẹ, đương nhiên mẹ mong muốn điều tốt đẹp cho con.

Thằng nhóc Tư Hàn kia không tồi, nhìnqua không thấy có tật xấu gì, hết sức hoàn mỹ.

Nhưng con nghĩ xem, người hoàn mỹ như vậy tại sao lại không có bạn gái? Chả lẽ không đứa nào thích nó? Chả lẽ nó phải chờ người ta giới thiệu đối tượng cho thì mới đi gặp, sau đó hẹn hò kết hôn? Thời đại nào rồi, loại chuyện này rất hiếm xảy ra.

Cho nên mẹ mới đoán hẳn là nó có vấn đề.

Nhưng vấn đề chỗ nào thì phải đợi nó nói mình mới biết được.”

La Tuệ Mỹ dứt lời.

Tiểu Nhan cảm thấy bà nói khá đúng, khớp với suy đoán của cô.

“Con cũng nghĩ như mẹ.

Nhưng mà...!con xem anh ta đâu giống có vấn đề.

Chắc là công việc bận rộn quá?”
Nói xấu sau lưng người khác là không tốt.

La Tuệ Mỹ nghe con gái nói vậy bèn gật đầu.

“Cũng có thể do công việc bận rộn nên chưa muốn hẹn hò.

Hoặc là không quen biết nhiều phụ nữ.

Hoặc là phụ nữ xung quanh đều kết hôn cả rồi.

Cho nên chỉ có thể đi xem mắt:
Hai người nói xong đều hiểu ý mà gác câu chuyện lại.

La Tuệ Mỹ bảo Tiểu Nhan cứ tiếp tục xem sao, khổng hợp thì thôi.

Thời điểm Đậu Nhỏ đến tiệm mì thì phát hiện trong tiệm có người lạ.

Đó là một người đàn ông trưởng thành, đang ngồi cạnh Tiểu Nhan nói chuyện bằng vẻ mặt dịu dàng.

Đậu Nhỏ chỉ liếc mắt một cái là lộ vẻ nguy hiểm.

Cậu còn nhỏ, nhưng chắc vì thừa hưởng tính cách của Dạ Mạc Thâm nên dù cho ít tuổi cơ mà khí thếtrên người không yếu ớt chút nào.

Lý Tư Hàn nhìn thấy một thằng bé đẹp để xuất hiện trong tiệm thì hơi ngạc nhiên.

Anh ta tưởng là con của khách nên tiến tới hỏi nó.

“Chào bạn nhỏ.

Tới đây ăn mì à?”
Anh ta mỉm cười dịu dàng, bộ dạng rất thân thiện.

Nhưng Đậu Nhỏ không thích bộ dạng này của anh ta, đặc biệt là xưng hô bạn nhỏ kia.

Tuy nhiên, Đậu Nhỏ vốn là đứa bé lễ phép, cậu sẽ không để người khác biết cậu ghét họ.

Đối phương nở nụ cười thì cậu cũng đáp lại bằng vẻ tươi cười trẻ con.

“Cháu chào chú.”
Lý Tư Hàn vừa ngạc nhiên vừa thích thú khi nghe được âm thanh êm tại của thằng nhỏ.

Cậu bé này trông rất xinh trai, từ đó có thể đoán được ba mẹ nó cũng phải đẹp cỡ nào.

Lý Tư Hàn hứng thú mà đưa mắt tìm kiếm trong tiệm.

Đậu Nhỏ thấy được, bèn dùng giọng ngây ngô dò hỏi: “Chú tìm gì thế a?” Nghe vậy, Lý Tư Hàn hơi mỉm cười, trả lời: “Tìm ba mẹ cháu.


Cháu đi với ba hay đi với mẹ?”
Đậu Nhỏ chớp mắt, cặp mắt đen lay láy tựa như hồ nước sâu.

“Đi với mẹ.

“Bạn nhỏ, mẹ cháu đâu?” “Chú tìm mẹ cháu làm gì a?”
Câu hỏi này khiến Lý Tư Hàn sửng sốt.

Anh ta tưởng rằng bạn nhỏ trước mặt sẽ chỉ cho anh taphương hướng, sau đó anh ta liền mang nó đi.

Không ngờ rằng cậu bé lại hỏi anh ta muốn tìm mẹ nó làm gì.

Anh ta chỉ có thể nhẹ giọng giải thích: "Chú mang cháu ra chỗ mẹ “Sao phải ra chỗ mẹ ạ? Cháu ngồi đây không được a?"
Lý Tư Hàn thấy thằng bé này hơi cố chấp, cuối cùng đành gật đầu: "Được chứ.

Tất nhiên là được.

Cháu ăn mì không? Chú mời cháu?” “Được a?” Đậu Nhỏ nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội: “Chủ nói muốn mời cháu ăn mì.

Chú là chủ cửa hàng a?" “Ừm.” Lý Tư Hàn thấy thằng bé đáng yêu, gật đầu một cái liền duỗi tay sờ đầu Đậu Nhỏ.

Nhưng chưa kịp đụng vào đã bị cậu bé lùi về sau né tránh.

Đậu Nhỏ mắng thầm trong bụng.

Hứ! Còn chưa xác định quan hệ với dì Tiểu Nhan đã nhận mình là chủ quán.

Chắc chắn đây là người xấu, không có ý tốt.

Lý Tư Hàn đầu biết Đậu Nhỏ đang mắng mình, còn nói: “Thế nào? Chú mời cháu ăn mì được không? Bế cháu lên tầng hai nhé?”
Đậu Nhỏ đang muốn trả lời thì nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, lập tức nói với Lý Tư Hàn bằng giọng ngọt ngào: “Mmy của cháu đến rồi." “Hả? Mẹ cháu đến rồi? Ở đâu vậy?”
Đậu Nhỏ duỗi một ngón tay.

Lý Tư Hàn theo đó quay đầu lại, vừa lúc thấy Tiểu Nhạn đang đi về hướng này.

Ban đầu Lý Tư Hàn không hiểu, xoayngười lại hỏi: "Mẹ cháu đâu? Chú không thấy.” “Ở chỗ kia kìa.


Mặc áo hoodie vàng á.

Giây đầu tiên Lý Tư Hàn chưa kịp phản ứng.

Giây tiếp theo nghe vậy liền biến sắc, đôi môi không kiềm chế được mà run lên.

“Cháu, cháu vừa nói gì? Mẹ cháu mặc áo hoodie vàng? Bạn nhỏ, cháu nói thật không?” “Thật ạ.”Đậu Nhỏ nghiêng đầu, cười hì hì.

Lý Tư Hàn:
Đậu Nhỏ thấy người đàn ông mặt cắt không còn hột máu, sau đó biến thành vừa xanh vừa trắng, giống như đang chịu đựng điều gì kinh khủng lắm, môi cũng run rẩy không ngừng.

“Chú ơi, chú làm sao vậy?” Đậu Nhỏ tò mò hỏi.

Lý Tư Hàn giận cực kỳ.

Gương mặt dễ thương của Đậu Nhỏ sản lại gần nhắc nhở anh ta một điều rằng, thằng bé này đẹp như vậy, tất nhiên ba mẹ nó cũng thuộc dạng bề ngoài xuất chúng.

Nó có thể là con của Tiểu Nhan lắm chứ.

Huống hồ, trước khi xem mắt, người ta đầu có nói rằng cô không có con.

Nghĩ đến đây, Lý Tư Hàn từ từ bình tĩnh lại.

“Bạn nhỏ, cháu bảo đó là mẹ cháu.

Hay là chúng ta hỏi cô ấy vài câu nhé?”
Đậu Nhỏ: “"
Không ngờ anh ta có thể nhìn thấu chiêu trò nhanh đến vậy, Đậu Nhỏ còn tưởng rằng có thể đuổi người này đi mà không cần tốn nhiều công sức, hừ.

co-vo-danh-trao-1137-0 .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận