**********
Ngay sau khi cất điện thoại di động, Hàn Diệc Thù nhìn thấy người xem mắt của dì Tiểu Nhan đang đến gần mình, Hàn Diệc Thù lập tức thấy vui mừng và tìm một chỗ cho mình ngồi xuống.
“Chào cậu bé" Lý Tư Hàn ngồi xuống trước mặt Hàn Diệc Thù và chào hỏi với một chút ngượng ngùng: “Chú cảm thấy hơi có lỗi vì chuyện vừa rồi.”
Nghe xong, Hàn Diệc Thù liền tròn đôi mắt và hỏi: “Chú xin lỗi bởi vì đã không rủ cháu đi ăn hay xin lỗi vì đã nói sai điều gì?" Lý Tư Hàn cảm thấy rất xấu hổ khi nghe thấy câu hỏi này.
Anh ta không nghĩ rằng một đứa trẻ có thể xử lý tốt như vậy, nhưng anh ta vẫn không tin được sự kỳ lạ này trước mặt anh ta.
Tuy nhiên, trẻ con bao giờ cũng là trẻ con, dù có nói không đúng một chút nhưng chỉ cần dỗ dành chúng là được.
Nghĩ vậy, Lý Tư Hàn nói: "Thực ra lời chú nói không sai, nhưng là chuyện sớm hay muộn, nếu đã nói mời cháu ăn cơm, chú nhất định sẽ làm được." "Cháu không muốn ăn mì đâu" Ánh mắt của HànDiệc Thù cứ chớp chớp, vẻ mặt cậu bé vô cùng đáng thương.
“Vậy cháu muốn ăn cái gì?” Anh ta biết rằng cậu bé này có quan hệ rất tốt với Tiểu Nhan.
Nếu để cậu bé nói gì lung tung trước mặt cô thì thật không hay.
Anh ta phải có cách để chặn được những lời nói ấy.
“Cháu muốn ăn gì, chủ đều phải cho cháu ăn nhé?" Một tia ranh mãnh thoáng qua trong mắt Đậu Nhỏ.
“Đương nhiên.” Lý Tư Hàn không suy nghĩ nhiều, anh ta cảm thấy một đứa nhỏ như vậy muốn ăn cái gì đều có thể mua, cùng lắm chỉ là vài trăm tệ.
"Đây là lời chú nói đấy nha.
Chú có ô tô không?" "Chú có." "Cảm ơn chú, vậy chú hãy nói với dì Tiểu Nhan rằng chú muốn mời cháu ra ngoài ăn cơm, đi thôi nào chú ơi.”
Lúc này, Hàn Diệc Thù vô cùng vui vẻ mà vừa cười vừa nói: “Được rồi” Lý Tư Hàn cười vô hại, không biết mình sắp phải đối mặt với chuyện gì.
Khi Hàn Diệc Thù chạy đến nói với Tiểu Nhan về việc này, Tiểu Nhan khẽ cau mày nói: "Anh ấy muốn mời cháu đi ăn cơm sao? Tốt vậy sao? Nhưng cháu lại đi cùng với người lạ.
Cháu không thấy xấu hổ khi phải khiến họ tiêu tiền hay sao?" “Nhưng mà, chú ấy muốn lợi dụng cháu để lấy lòng dì, dì Tiểu Nhan, nên để chú ấy mời cháu đi mà.
Hàn Diệc Thù chớp mắt trước mặt Tiểu Nhan, ảnh mắt ấy trông rất tốt bụng và vô hại.
Tuy nhiên, càngtrông như thế này Tiểu Nhan càng cảm thấy nguy hiểm hơn, dù sao thì Hàn Diệc Thù cũng khác những đứa trẻ bình thường, vạn nhất nếu cậu bé mang người ta ra ngoài tầm kiểm soát của mình rồi hố người ta một trận thì phải làm sao? Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan ngồi xổm xuống và nhéo mặt Hàn Diệc Thù rồi nói: "Nếu cháu muốn đi chơi, cháu có thể tự trả tiền ăn, hoặc khi cháu về, dì Tiểu Nhan sẽ nhờ người trả lại số tiền đó" Hàn Diệc Thù nghe thế cảm thấy không vui, nếu anh ta muốn giả vờ như vậy, hào phóng như vậy thì hãy để anh ta tiếp tục giả vờ.
Tại sao dì lại muốn trả lại tiền cho anh ta? Dĩ nhiên cũng không có gì lạ khi Hàn Diệc Thù không thích anh ta, thực sự là người đàn ông này mang bộ dáng trông rất đáng ghét khi anh ta thừa nhận rằng cửa hàng là của anh ta.
"Cháu biết rồi dì Tiểu Nhan, cùng lắm thì Hàn Diệc Thù cháu sẽ tự trả tiền cho chính mình.
Mặc dù cậu bé đã hứa với dì Tiểu Nhan như thế.
Hừm! Nhưng cậu sẽ không làm điều này.
“Vậy tốt rồi, cháu đi đi.” Tiểu Nhan vui vẻ nói: “Cám ơn dì Tiểu Nhan, nhân tiện cháu sẽ giúp dì xem tình hình bên kia thế nào.
Thăng bé này...!
Lý Tư Hàn đưa Hàn Diệc Thù ra ngoài.
La Tuệ Mỹ có chút lo lắng.
“Rốt cuộc là chúng chỉ vừa mới gặp nhau không bao lâu, liền để anh ta mang đứa trẻ đi như vậy, có thật sự ổn hay không?” Tiểu Nhan cau mày khi nghevậy, cô ấy lập tức nói: “Khi nghe mẹ nói lời này, con đột nhiên nghĩ đến điều không tốt lắm.
Mẹ, chúng ta hãy đi cùng nhau.
"
Nói xong, Tiểu Nhan nhanh chóng đặt công việc trong tay xuống và chạy ra ngoài.
Nhưng Lý Tư Hàn và Hàn Diệc Thù đã sớm đi mà không để lại dấu vết gì rồi.
"Con sẽ gọi cho anh ấy, hỏi địa chỉ rồi qua." Tiểu Nhan nói tiếp với mẹ: "Mẹ cứ ngồi đây đợi, con sẽ quay lại khi bọn họ ăn xong." "Ừm, dù sao thì cũng là con của nhà người ta, nên cần phải để ý một chút.” Sau khi Lý Tư Hàn đưa Hàn Diệc Thù ra ngoài, Hàn Diệc Thù đã cho anh ta một địa chỉ và nói rằng cậu bé muốn ăn đồ ăn ở đây.
Lý Tư Hàn chỉ liếc nhìn một cái, quán ăn này anh ta không biết vì anh ta chưa bao giờ đến đây.
Nhưng anh ta không nghĩ nhiều, bật điều hướng trên điện thoại và trực tiếp lái xe dọc theo điểm đến.
Điện thoại di động của Hàn Diệc Thù đột nhiên đổ chuông, Hàn Diệc Thù liếc nhìn, hóa ra đó là cuộc gọi của dì Tiểu Nhan, cậu bé chớp mắt nhìn rồi trả lời cuộc gọi.
"Dì Tiểu Nhan." "Hàn Diệc Thù à, vừa rồi là sơ suất của dì Tiểu
Nhan.
Đáng lẽ dì phải đi cùng với cháu.
Bây giờ cháu đang ở đâu? Cháu đang đi đâu vậy? Hãy mau gửi địa chỉ cho dì, dì Tiểu Nhan sẽ tự mình lái xe tới." Tất nhiên, Hàn Diệc Thù sẽ không muốn để cô ấy đi qua, nhưng cậu bé lại vẫn ngoan ngoãn gật đầu trả lời: "Bác gái và dì à, chúng cháu còn chưa tới, khi nào đến thì cháu sẽ gửi địa chỉ cho.""Không, cháu có thể gửi địa chỉ cho dì ngay bây giờ và dì sẽ nhanh chóng đến.”
Hàn Diệc Thù liền đáp lời dì: “Vậy thì cháu sẽ gửi địa chỉ cho dì Tiểu Nhan trên Facebook nhé.” "Được."
Sau khi cúp điện thoại, Lý Tư Hàn nhìn Đậu Nhỏ.
"Dì Tiểu Nhan nhà cháu gọi đến à?"
Câu nói đó của dì Tiểu Nhan khiến Hàn Diệc Thù nghe rất sảng khoái.
“Đúng vậy, dì Tiểu Nhan có chút lo lắng cho con.
Lý Tư Hàn nghe vậy sờ sờ mũi và hỏi: “Quả thực, chuyện này chú làm không đúng lắm.
Dù sao chủ với cô ấy cũng chỉ là vừa mới xem mắt nhau, nhưng chú lại mang cháu cùng ra ngoài, cháu có gửi địa chỉ cho cô ấy không? Cô ấy sắp qua rồi hả?" "Chú, sau khi dì Tiểu Nhan đến, chú đừng mời cháu ăn thêm gì nha? Nếu không "Cháu yên tâm đi, chú đã nói là mời cháu ăn thì chủ nhất định sẽ mời.
“Nếu quá đắt tiền thì phải làm sao?” Hàn Diệc Thù hỏi lại.
Một đứa trẻ có thể đi đầu và ăn gì? Lý Tư Hàn hào phóng nói: “Đừng lo, cháu muốn gọi món gì thì gọi, chú sẽ đều trả được cho cháu.
“Ồ, vậy thì cảm ơn chú, dì Tiểu Nhan đang bận ở cửa hàng nên không thể đến ngay." “Cháu nói cũng đúng.
Nếu anh ta có thể làm cho đứa trẻ thích mình, đương nhiên khi nó trở về nó sẽ tự khen mình vài lời, anh ta sẽ có nhiều cơ hội hơn, Lý Tư Hàn đã nghĩ như thế.
Sau khi Tiểu Nhan cúp điện
.