**********
Mặc dù là mọi người cùng ăn
Nhưng mà ngay từ đầu chỉ có duy nhất một người ầm đó là Đậu Nhỏ
Tiểu Nham tức giận đến mức không muốn ăn, cô ấy thật sự rất muốn cãi nhau với Hàm Thành, nhưng chuôn mặt và bộ dáng của người kia vẫn luôn lạnh nhạt cà người cô ấy đều tràn ngập lửa giận không có cách nào để dập tắt
Giống như một năm đầm bạo lực đánh vào một cục bông khiến người ta không đau không ngứa, nhưng lại cảm thấy rất khó chịu,
Cho nên cô ấy không muốn ăn gì mặc dù Lý Tư làm thuyết phục cô ấy rất nhiều lần, nhưng Tiểu Nhận đều nói: "Cảm ơn, tôi không muốn ăn lắm, anh ăn đi."
Lý Tư Hàn dù sao cũng rất muốn ăn, anh ta chưa bao giờ được ăn những thứ này, hơn nữa đều là những món đắt tiền nếu không ăn hết thì thật lãng phi.
Anh ta thuyết phục Tiểu Nham ăm là vì anh ta cảm thấy rằng nếu ăn một mình thì rất mất mặt, thế nhưngTiểu Nhan vô luận như thế nào cũng không muốn ăn, dù là một miếng nhỏ, Lý Tư Hàn dùng biện pháp cuối cùng.
Chỉ có thể vùi đầu mà ăn.
Cũng giống như Tiểu Nhan, Hàn Thanh từ đầu đến cuối vẫn không động đến một chiếc đũa.
Anh ta vẫn luôn uống trà, thức ăn trước mặt không hề động đậy một chút, hơn nữa sắc mặt của anh ta cũng rất khó coi, tối tăm.
Ánh mắt anh ta kín như bưng, khiến người ta không nhìn thấy được cảm xúc.
Không biết bữa ăn này sẽ kéo dài bao lâu, Tiểu Nhan cơ hồ là ngồi không yên.
Cái bụng nhỏ bị Hàn Diệc Thù ăn sắp nổ tung cậu bé mới dám dừng lại, sau đó cẩn thận liếc nhìn Hàn Thanh đang ngồi bên cạnh.
"Cậu, cháu no rồi."
Nghe vậy, Hàn Thanh hờ hững liếc nhìn cậu bé một cái, môi mỏng mím chặt không lên tiếng.
Hàn Diệc Thù lộ ra vẻ mặt ủy khuất, ôm chặt lấy chiếc bụng căng phồng.
"Cháu thực sự không ăn nổi nữa."
Lần đầu tiên cậu nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc như vậy của cậu mình, thật là đáng sợ, cậu rất muốn về nhà tìm mẹ
Trong lòng Hàn Thanh tức giận, nhưng khi nhìn thấy bàn tay mềm mại của cậu bé đang che đi cái bụng căng phồng của mình, anh ta liền nhận ra điềugì đó.
Môi mỏng khẽ mở: "Vậy thì đừng cố "
Dù sao cậu cũng là một đứa trẻ, trong lòng lại bảo cậu bé ăn nhiều như vậy, lần sau cần phải dạy bảo một chút
Hơn nữa nếu ăn đến căng hỏng bụng, thân là một người cậu đến lúc đó cũng không có cách nào đối diện với em gái mình.
Có được lời hứa của Hàn Thanh, Hàn Diệc Thù cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thân thể nho nhỏ ngồi xổm xuống bàn: "Cảm ơn
Cuối cùng, cậu có thể ngừng ăn, nếu như cậu vẫn tiếp tục ăn, thực sự bụng của cậu sẽ nổ tung.
Trên bàn chỉ còn lại một mình Lý Tư Hàn đang ăn.
Anh ta thực sự ăn được và anh ta phát ra âm thanh khi ăn, mặc dù mỗi người đều có cách ăn riêng, nhưng ở nơi công cộng thì nên chú ý đến điều đó một chút.
Tiểu Nhan cũng không ngờ tới dáng vẻ này của Lý Tư Hàn, nhưng mà cô ấy không có tâm tư để chú ý đến.
Tất cả mọi người đều đang đợi Lý Tư Hàn.
Cho đến khi Hàn Diệc Thù lên tiếng hỏi: "Chú Lý, chú rất đói bụng sao?"
Lý Tư Hàn nhận ra mình đã ăn quá nhiều nên ngượng ngùng dừng lại, sau đó lấy khăn giấy lau miệng, một lần nữa hé miệng tươi cười: "Chú không đói, chỉ là chủ không muốn lãng phíđồ ăn mà thôi.
Chà, không lãng phí thức ăn là một đức tính tốt, Hàn Diệc Thủ không có gì để nói.
Tới lúc thanh toán, người phục vụ cầm hóa đơn bước vào, Lý Tư Hàn lập tức nói: "Tôi sẽ trả!"
Tiểu Nhan cầm di động chuẩn bị thanh toán, chợt cô nhìn thấy một chai rượu vang đỏ, mà chai rượu vang đỏ ấy đã được mở ra, muốn trả thì không thể trả lại được.
Bữa ăn này chắc cũng không rẻ nhưng may là cô ấy mang theo đủ tiền.
Thế nào cũng không để Hàn Thanh phải trả tiền bữa ăn này.
Nhưng trước khi cô ấy nói xong, Lý Tư Hàn bên cạnh cô ấy đã đứng dậy, dáng vẻ hào khí tận trời.
Hàn Diệc Thủ chớp chớp mắt và mỉm cười với Lý Tư Hàn "Cảm ơn chủ Lý đã mời cháu ăn bữa tối." "Đừng khách sáo, đừng khách sáo, chuyện thường thôi, bao nhiêu tiền?"
Sau khi người phục vụ báo giá tiền của một số phần ăn, lúc sau Lý Tư Hàn sững người tại chỗ, nửa ngày không có phản ứng, một hồi mới mở miệng: "Cậu, cậu vừa mới nói bao nhiêu?" "Thưa ngài, tổng hết các món trên bàn là một trăm ba mươi tám triệu sáu trăm năm mươi sáu ngàn năm trăm mười bốn đồng”
Lý Tư Hàn: "Không phải nói chi phí tối thiểu làmười bảy triệu chín trăm ngàn đồng thôi sao? Một trăm triệu ở đâu ra?" "Thưa ngài, chai rượu vang đỏ này trị giá khoảng một trăm triệu"
Lý Tư Hàn: "Chai rượu vang đỏ này mở khi nào? Tại sao tôi không biết?"
Anh ta nhìn lướt qua thì thấy trên bàn có thêm một chai rượu vang đỏ, thoạt nhìn thì anh ta có thể biết giá trị của loại rượu đỏ này rất xa xỉ, chai rượu vang đỏ này sao lại đắt đến thế?
Một trăm triệu, anh ta đào nơi nào mới có?
Bản thân anh ta không có nhiều tiền đến vậy, khi nghĩ đến điều này khuôn mặt của Lý Tư Hàn rất khó coi.
"Chai rượu kia không trả lại được sao? Chúng tôi chưa từng uống một ngụm." "Xin lỗi ngài, một khi rượu đã mở ra thì không thể trả lại." "Tại sao chúng tôi không trả lại được? Chúng tôi thật sự chưa uống hết, cậu cứ đem về đóng gói lại đi." "Thực sự là không được, thưa ngài...!
Khi Lý Tư Hàn đang tranh cãi với người phục vụ, thì có một bàn tay mảnh khảnh đưa một tấm thẻ lên: "Phiền toái."
Người phục vụ nhận thẻ và nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Anh, tại sao...!không phải anh bảo tôi trả tiềnsao?” Lý Tư Hàn nhìn thấy người thanh toán khoản tiền là Hàn Thanh, cả người đều ngay lập tức thấy không tốt chút nào, chỉ có thể cố gắng gạt bỏ mặt mũi của chính mình: "Chai rượu vang đỏ kia, tất cả chúng ta đều chưa động đến, anh cứ như thế này, không phải là một sự lãng phí tiền sao? Tại sao muốn chúng tôi như vậy, coi tiền như cỏ."
Hàn Thanh mở nhẹ miệng giải thích: "Rượu vang đỏ một khi nó đã được mở ra thì không thể trả lại, cậu có nói với cô ấy bao nhiêu đi nữa, cậu vẫn phải trả tiền."
Lý Tư Hàn: "..." "Đúng nha, chủ Lý, cảm ơn chủ hôm nay đã mời cháu đi ăn tối, lòng tốt của chú Hàn Diệc Thù xin nhận để trong lòng.
Nghe lời lẽ cực kỳ chói tai này, ánh mắt của Lí Tư Hàn nhìn cậu bé, luôn cảm thấy lời nói này thật sự không có ý tốt.
Ngay sau đó, Tiểu Nhan đã chuyển khoảng một trăm bốn mươi triệu vào điện thoại của Đậu Nhỏ, sau đó ngẩng đầu lên và nói với Đậu Nhỏ.
"Đậu Nhỏ, dì đã chuyển tiền cho bữa ăn này vào tài khoản Facebook của cháu, cháu nhớ kiểm tra và nhận, sau đó thay dì trả lại tiền nha."
Nghe Tiểu Nhan nói xong, trong nháy mắt Lý Tư Hàn cảm thấy mình hòa nhau thành một, quay người lại cười với Tiểu Nhan: “Thôi để tôi trả đi, cô ngốc quá, nào trở về tôi sẽ chuyển tiền lại cho cô.
* .