Cô Vợ Đánh Tráo




Nhà họ Chu.

“Sao rồi? Nhan nó nói khi nào nó về?”
Thật ra từ sáng sớm La Tuệ Mỹ đã thức dậy nấu cháo, hai vợ chồng vì lo cho con gái nên cả đêm không chợp mắt được, vì vậy vừa thấy trời sáng là La Tuệ Mỹ liền thức dậy nấu cháo, mong rằng con gái về là có thể ăn được.

Ai ngờ đợi trái đợi phải, con gái còn chưa về, hơn nữa cả điện thoại cũng không gọi về.

Vì vậy hai người liên gọi một cuộc điện thoại, sau khi nghe nói Nhan Nhan sắp về, La Tuệ Mỹ liền giục cha Chu mau ăn hết cháo, hơn nữa còn phải ăn nhiều một chút.


“Không phải nói lát nữa về tới sao? Bà giục cái gì chứ, ăn cháo của bà đi.”
Cha Chu: “Cả đêm qua tôi không chợp mắt được là vì lo cho nó, bây giờ không nhìn thấy nó, sao tôi ăn nổi chứ?" “Ăn không nổi thì ông đừng ăn nữa, đợi lát nữa con nói về ông còn có cức nói chu vẫn là được đếnlúc đó đừng có bề cơm vừa ăn vừa uống điên cuồng trước mặt con gái ông.”
Cha Chu: "...Khoan đã Tuệ Mỹ, bà nói chuyện kiểu gì vậy hả? Con gái xảy ra chuyện lẽ nào bà không lo sao? Bà nhìn bà ăn ngon như vậy, lương tâm không đau sao?”
La Tuệ Mỹ suýt tỷ là bị ông làm cho tức chết, trực tiếp thu luôn cái bát cơm trước mặt ông: “Ông thích ăn thì ăn, không ăn thì bỏ qua một bên, lương tâm tôi không chỉ không đau, mà còn tốt cực kỳ.

Cũng không nghĩ xem tại sao tôi bảo ông ăn cơm, ông không ăn no, lát nữa lỡ như chuyện con gái nói làm ông tức giận, ông làm sao có sức dạy dỗ cái tên khốn kia? Tôi thấy tối hôm qua, cái tên Lý Tư Hàn kia tám phần là đã làm gì con gái chúng ta rồi, nếu không đang yên lành sao lại nằm viện?”
Nghe tới đây, cha Chu lập tức liền sực tỉnh ra.

“Thì ra là vậy! Vậy tôi phải ăn mau mới được, ăn nhiều một chút, nếu Lý Tư Hàn thật sự dám ức hiếp Tiểu Nhan, tôi đảm bảo sẽ đánh cho cậu ta về quê làm ruộng!”
Nói xong, cha Phụ liền bề bát cơm trên tay La Tuệ Mỹ qua, La Tuệ Mỹ cười lạnh một tiếng: “Muốn ăn tự múc, không có tay à?"
Hết cách, vì vừa nãy đã chọc giận La Tuệ Mỹ, vậy nên bây giờ bị La Tuệ Mỹ mắng, cha Chụ ngay cả cái rắm cũng không dám thả, chỉ có thể tự mình chạy vào phòng bếp.Hàn Nhan đưa Tiểu Nhan đến dưới lầu, Tiểu Nhan cởi dây an toàn, quay đầu nhìn về phía Hàn Thanh.

"Cảm ơn anh đã đưa tôi về, còn có chuyện tối qua cũng...!cảm ơn anh”
Nói xong, Tiểu Nhan thấy Hàn Thanh cởi dây an toàn trên người mình ra.

Cô sững sờ, ngơ ngác hỏi: “Anh làm gì vậy?” “Cùng em lên đó nói rõ mọi chuyện.”
Tiểu Nhan: "Ion
Thế này sao được, để Hàn Thanh lên đó, đến lúc đó La Tuệ Mỹ chắc chắn sẽ hiểu lầm, nghĩ tới đây, Tiểu Nhan vội vàng lên tiếng ngăn anh lại.

“Bây giờ đã chín giờ rồi, anh không đi làm hả?” “Đã đẩy lịch trình về sau rồi, buổi sáng có thời gian.” “Nhưng, anh là tổng giám đốc mà, anh không đi làm...!có khi nào sẽ không tốt không?”
Tiểu Nhan còn đang gắng sức giải thích, Hàn Thanh đột nhiên dừng động tác lại, quay đầu qua yên lặng nhìn cô.


Vừa nãy cô còn đang gắng sức nói chuyện, lúc này bị ánh mắt lạnh lẽo của anh nhìn chằm chằm vào, da đầu tê dại không dám nói chuyện nữa.

“Không vội.” Anh nhìn Tiểu Nhan nói từng câu từng chữ, chầm chậm mở miệng: “Xử lý tốt chuyện của em đã rồi nói.” ***
Tiểu Nhan cắn môi, cảm xúc có hơi rối rắm,nhưng cô cảm thấy đầu cần anh giúp mình xử lý đầu, anh đã đánh người ta vào bệnh viện rồi, đối phương chắc chắn sẽ không làm gì mình nữa.

“Thật
Tiểu Nhan còn định nói gì nữa, nhưng Hàn Thanh đã tự mình mở cửa xuống xe, cô ngồi trên xe sững sờ một lát, nhận ra được chuyện anh đã quyết định làm là sẽ không thay đổi nên chỉ có thể cùng anh xuống xe.

Cùng đi thì cùng đi thôi, đến lúc đó lại hành sự theo thời cơ là được.

Hai người vừa định cùng nhau lên lầu, thì một giọng nói bén nhọn đột nhiên vang lên ở đằng sau không xa: “Ôi chao, tôi biết ngay mà, con nhỏ nhà họ Chu chắc chắn là tự mình có người đối tượng rồi, trước đó còn không biết ngại mà nói mình còn độc thân, tôi còn tốt bụng giới thiệu đối tượng xem mắt cho nó, ai ngờ nó đã sớm có người rồi, sớm biết như vậy, thì không nên lãng phí thời gian của mọi người chứ.”
Ở nơi xa xa, lời của dì Trương bay tới.

Người ở xa, người ở gần, đều nghe thấy được.


Xung quanh có tới mấy người hàng xóm đều đang ở ngoài cửa, có người chơi đùa với trẻ nhỏ, có người thì ngồi thành nhóm hai ba người nói chuyện, đây là cảnh tượng thường thấy của hàng xóm gần nhà Tiểu Nhan, dì Trương ở đẳng xa gào lên như vậy, chẳng qua là muốn người ta nghe thấy mà thôi.

Dựa vào chuyện bôi đen cô, để tẩy trắng cho mìnhsao?
Từ lúc nào mà cô đã tự mình có đối tượng rồi? Chính là vì lúc này Hàn Thanh đứng bên cạnh cô sao? Nếu không phải Hàn Thanh thì tối qua có khi cô đã Nghĩ đến đây, nỗi tức giận trong lòng Tiểu Nhan lại nhiều thêm vài phần, hai tay rũ bên cạnh nắm chặt thành nắm đấm.

Cô yên lặng chờ đợi dì Trương đi qua, tuy dì Trương đã lớn tuổi, nhưng lúc chạy qua thì không hề chậm, rất nhanh liền tới trước mặt Tiểu Nhan đứng vững lại, vốn dĩ bà ta định trực tiếp xông tới trước mặt cô, nhưng sau khi nhìn thấy bên người Tiểu Nhan có người đàn ông thân hình cao lớn đang đứng thì liền ngăn lại cái ý nghĩ này, giữ vững một khoảng cách với Tiểu Nhan.

“Cô gái à, cháu bị gì vậy hả? Cháu đã có bạn trai rồi thì sao còn để dì Trương giới thiệu đối tượng xem mắt? Thằng bé tiểu Lý kia thành thật, lại ngày nào cũng đến tiệm cháu giúp đỡ, mỗi ngày vừa tan làm là nó liền đến tiệm cháu, một đứa trẻ thành thật ổn trọng biết bao, đối với cháu thật sự là thành tâm thành ý, cho dù cháu không thích nó, thì cũng phải cùng nó nói chuyện cho đàng hoàng chứ, tại sao lại để bạn trai cháu đánh nó nhập viện hả? Bây giờ người nằm trong bệnh viện nửa sống nửa chết, ôi trời ơi, bị thương thật sự quá nặng rồi, dì nghe bác sĩ nói bị gãy tới mấy khúc xương lận.

11 ” Khóe miệng Tiểu Nhan giật giật, trong lòng nghĩ bà ta cứ biên kịch tiếp đi, gãy mấy khúc xương anh ta còn có thể sống? Cũng không phải không thểco-vo-danh-trao-1156-0 .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận