Khi hai chữ vào tù được thốt ra, rõ ràng ai nấy đều sững sờ, rồi mới lấy lại được bình tĩnh.
Chẳng phải là một buổi xem mắt thôi sao? Theo cách hiểu của họ thì cùng lắm cũng chỉ là đánh ghen, rồi cuối cùng nghĩ cách để hòa giải.
Sao lại...!phải vào tù?
Thấy mọi người ngơ ngác không hiểu, Tiểu Nhan cảm thấy mình đã nói đến mức này rồi thì dứt khoát nói hết đầu đuôi ngọn ngành ra luôn.
Nghĩ đến đây, cô khẽ nở nụ cười hờ hững, nhưng giọng nói thì lạnh lùng hằn: “Không giấu gì các cô chú, Lý Tư Hàn chuyên lừa cưới, còn lừa cả tiền bạc, trước kia đã từng vài lần có tiền án, chẳng qua là có những người họ sợ mất mặt, tiếc danh tiếng nên không nói ra chuyện này.
Nhưng lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt, vẫn có người đã báo công an, nên anh ta từng phải đi tù vì tội lừa đảo trong hôn nhân và lừa đảo chiếm đoạt tài sản, mới được thả ra năm ngoái, chắc thím Trương cũng biết hết mấy chuyện này nhỉ? Thím nói giới thiệu đối tượng xemmắt cho cháu là vì muốn tốt cho cháu à? Có thật là tốt cho cháu không? Chẳng lẽ không phải là đẩy cháu vào giữa chảo dầu sôi à?” “Cái gì? Từng đi tù? Làm sao mà lấy cái thắng như thế được?” "Đúng đấy, sao bà Trương lại như thế chứ? Lại còn lừa tiền, lừa cưới? Chắc thấy quán mỳ nhà con bé Tiểu Nhan làm ăn phát đạt nên có ý đồ đây mà.” “Thế thì đáng sợ quá nhỉ? Nghe nói trước đây bà Trương giới thiệu cho người ta đối tượng xem mắt còn có cả người bạo hành gia đình, lần này thì mang đến một thằng lừa cưới lừa tiền, bà Trương này có ý đồ gì thế?” “Ra là tính tình như thế, bảo sao con cái đi miết quanh năm không về thăm hỏi, chắc sợ bà ấy gây tai vạ cho đầy mà?” “Các...!các người!” Dì Trương không ngờ rằng Tiêu Nhan lại nói trắng ra như vậy.
Thực tế, bà ta cũng không biết gì nhiều, chỉ biết Lý Tư Hàn từng phạm tội, nhưng dì Trương cho rằng đàn ông thì có mấy gã không đều cảng đầu, đều một chút xíu cũng chẳng sao, đằng nào con bé Tiểu Nhan cũng ế sưng ế xỉa, bà ta nối dây tơ hồng cho hai người là giúp cô đấy chứ.
“Những lời cháu nói là thật hay giả thì nếu các cô chủ có hứng thú, có thể tự mình đi xác minh lại.”
Mọi người chỉ hóng chuyện chứ ai lại đi xác minh thật làm gì, hơn nữa Tiểu Nhan nói năng ôn tồn, trong lòng họ cũng tin đến bảy tám mươi phần trăm, mấy chục phần trăm còn lại có lẽ là do tâm lý đợi một sự phản công để tiếp tục được hóng chuyện.“Cháu đã nói xong, mong các cô chủ sau này đừng nói những lời xúc phạm đến sự trong sạch của cháu nữa, nếu không thì dù mọi người có là hàng xóm lâu năm thì cháu cũng sẽ kiện ra tòa với tội phỉ báng a."
La Tuệ Mỹ đứng kế bên: “Kiện bà ra tòa!" Hừng hực khí thế, vô cùng dũng mãnh.
Nhìn cảnh hai người phụ nữ hùng hổ đứng đó, hai người đàn ông điềm tĩnh đứng sau sừng sững như ngọn núi, ai nấy đều nghĩ bụng, phụ nữ nhà họ Chu đúng là ghê gớm.
Màn cãi vã lộn xộn đã được giải quyết như thế, tiếng xấu cũng không mọc cánh bay lung tung, cho dù có vẫn người ra ngoài tán gẫu mấy câu nhưng cuối cùng vẫn phải kể cho người ta biết đoạn kết.
Chỉ cần mọi người biết kết quả là được rồi.
Hàn Thanh nhìn bóng lưng cô gái bé nhỏ, sâu trong ánh mặt thoáng hiện nụ cười, vốn cứ tưởng sau khi nếm trải chuyện ngày hôm qua, cô ấy sẽ sợ hãi, thậm chí là thu mình lại.
Nào ngờ không cần mình phải ra tay, cô ấy đã dàn xếp ổn thỏa.
Đang mải ngẫm nghĩ thì cô gái đột nhiên nhìn về phía anh, lúc này biểu cảm sắc sảo khi đối mặt với bà con hàng xóm đã trở thành dáng vẻ vừa ngoan ngoãn vừa thấp thỏm lo âu, như đang mong đợi được khen, lại như sợ bị đối phương trách mắng.
Đúng là thay đổi chóng mặt.
Sau khi sự việc được giải quyết, vợ chồng nhà họ Chu mời Hàn Thành lên tầng, pha trà mời anh uống.Tiểu Nhan ngồi kế bên.
Vốn dĩ định về nhà sẽ nói lại với ba mẹ một lần nữa, nhưng nay có mặt Hàn Thanh, cô lại ăn nói lắp ba lắp bắp, ấp a ấp úng, không khác gì một cuộn băng cátsét bị kẹt.
Bà La Tuệ Mỹ thấy con gái mình trở nên vô dụng lúc ở trước mặt người đàn ông mà cô rung động thì sốt ruột đập bốp lên đầu cô đau điếng “Ăn nói cho tử tế xem nào, sao cứ lắp bắp thế hả con?"
Tiểu Nhanh ăn một cái bạt tai, đau muốn ứa nước mắt, nhưng đã nín nhịn lại, nhìn bà La Tuệ Mỹ bằng ánh mắt oán thán.
“Đúng thật là, không nên hồn.”
Thấy bộ dạng tội nghiệp của cô gái, Hàn Thanh thấy xót xa, nhưng trước mặt ba mẹ người ta cũng không tiện làm gì, đành mím môi lên tiếng.
“Thưa bác trai, bác gái.
“Gặp phải chuyện như ngày hôm qua, đối với một cô gái thì có hơi khó nói, nên cô ấy căng thẳng dẫn đến nói lắp là rất bình thường, mong bác gái đừng giận.
Nghe thấy thế, bà La Tuệ Mỹ nhướn mày quan sát Hàn Thanh.
Được đấy, mẹ vợ đánh con gái mình mà đã bắt đầu thương xót bảo vệ cô rồi.
Số lượng đàn ông biết che chở cho phụ nữ ít, chẳng nhiều nhặn gì, lại cộng thêm khí chất và tướng mạo của Hàn Thanh, và ban nãy ở tầng dưới tuy bà ấy cũng tham gia vào cuộc đấu khẩu nhưng vẫn âmthầm để mắt đến Hàn Thanh.
Chàng trai này rất khá, nhìn có vẻ đáng tin cậy.
“Nên chuyện tối hôm qua để cháu kể lại đi ạ!”
Hàn Thanh bắt đầu kể lại ngọn ngành, khi đến đoạn Tiểu Nhan bị sỉ nhục, anh ngừng lại, liếc nhìn cô gái, chỉ nói lướt qua, hầu như không để lại vết tích.
Thế là bà La Tuệ Mỹ càng hài lòng với Hàn Thanh hơn.
Rõ ràng là chàng trai này rất lo cho cảm xúc của Tiểu Nhan, có những người muốn thể hiện mình sẽ kể lại việc con gái gặp chuyện không may một cách rất bi thảm, rất đáng sợ.
Nhưng những lời như thế đồng nghĩa với việc khiến Tiểu Nhan nhớ lại chuyện xảy ra khi đó một lần nữa.
Còn khi Hàn Thanh làm vậy, hầu như Tiểu Nhan không nhớ được chuyện vặt đó như thế nào.
Đợi anh kể xong, trong thâm tâm bà La Tuệ Mỹ thầm đưa ra đánh giá về Hàn Thanh.
Tỉ mỉ, giỏi quan sát, tư duy rành mạch, logic rõ ràng, biết cân nhắc nặng nhẹ, quan trọng nhất là điềm tĩnh.
Không như ba của Tiểu Nhan, sau khi nghe những lời kể của Hàn Thanh, ông ấy suýt hất tung cái ghế.
Sau khi nghe xong, ông ấy nghiến răng nghiến lợi.
“Thắng chó má khốn kiếp! Đánh cho nó nằm viện là còn nhẹ đấy chứ? Thằng ranh đấy đâu rồi? Để tôi cho nó tàn phế.
“Thôi ông ơi! Ông nhìn cái điệu bộ làm quá lên của dì Trương đấy, tôi nghĩ chắc chắn thắng đó bị thương cũng không nhẹ đâu.” .