Sau đó, cô xoay người chạy vào trong bếp.
Hàn Thành và Lâm Hứa Chính vừa dứt lời, hai người nhìn lại thì cô gái nhỏ đã chạy vào trong phòng bếp, chỉ còn lại La Tuệ Mỹ.
Anh khựng lại rồi trở lại dáng vẻ lạnh lùng.
Sau đó, anh và Lâm Hứa Chính chào tạm biệt La Tuệ Mỹ rồi ra về.
Tiểu Nhan đang ngày người ở trong phòng bếp thì
La Tuệ Mỹ đi vào.
“Mẹ à, bọn họ đi về rồi a?" “Đi rồi.
Con nghĩ sao mà đứng ngốc ở trong đây vậy?”
Tiểu Nhan không trả lời, cô thầm nghĩ không phải do ban ngày cô đã gặp Hàn Thành, nếu dính đối phương chặt quá lỡ anh cảm thấy cô phiền thì làm sao đây?
Nhưng sau một khoảng thời gian yêu đương, cô không còn quan tâm nhiều về chuyện này.
Nếu cảm thấy không ổn thì chỉ cần sắp xếp thời gian là xong.
Hạ tuần tháng đó, thời gian trôi qua nhanh, mới đó đã đếm ngược ngày sinh của Hàn Mộc Tử, chỉ cònhai ngày nữa.
Trong khoảng thời gian này, Dạ Mạc Thâm càng quản cô chặt hơn, dường như một tấc không rời.
Dựa theo cách nói của Đậu Nhỏ thì ba của cậu bé sắp điên rồi, cả ngày nhìn chằm chằm vào mẹ, việc gì cũng lo.
Ôi trời, đàn ông khi yêu thật...!
Bởi vì gần đến ngày dự sinh cho nên Tiểu Nhan được Hàn Mộc Tử gọi đến bên cạnh mình.
Mà Dạ Mạc Thầm vẫn luôn ở bên cạnh trông coi cô làm Tiểu Nhan cảm thấy không được tự nhiên, ngay cả thời gian trò chuyện với Hàn Mộc Tử cũng không có.
Cô chỉ có thể nói chuyện thật nhỏ, phàn nàn với
Hàn Mộc Tử.
“Anh Dạ sao cứ ở đây mãi.
Anh ấy cứ thế này làm tớ không tự nhiên lắm.”
Tuy Tiểu Nhan biết sự chú ý của Dạ Mạc Thâm chỉ dành cho Hàn Mộc Tử nhưng cô đang ở bên cạnh mà Dạ Mạc Thâm cũng ngôi trong phòng khiến cô cảm thấy áp suất dân hạ xuống.
Hàn Mộc Tử tách múi quýt và bỏ vào miệng, cô nghe vậy bèn nhìn Dạ Mạc Thầm một chút.
Cô phát hiện anh đang ngồi khoanh tay, cứ nhìn chằm chằm về phía này.
“Aiz” Hàn Mộc Tử thở dài, trả lời với Tiểu Nhan: “Không giấu gì cậu.
Tớ cũng thấy anh ấy điên thật rồi.
Không biết sinh con xong sẽ đỡ hơn phần nào không hay anh xem tớ như phạm nhân mà trông giữ.”
Tiểu Nhan: “...!Nghe có vẻ sợ.”Nói xong, Tiểu Nhan lại tưởng tượng đến cảnh tượng của mình và Hàn Thanh trong tương lai.
Nếu như cô mang thai thì Hàn Thanh có phải sẽ giống như anh Dạ mà quản nghiêm vợ không?
Nếu là vậy...!Hình như cũng không quá đáng ghét.
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan bỗng hiểu được cách làm của Dạ Mạc Thâm, nó có phải là do yêu một người quá sâu đậm không? “Thật ra, tớ nghĩ anh Dạ như vậy là do quá quan tâm đến cậu.”
Đối với hành động của Dạ Mạc Thâm thì Hàn Mộc Tử không phản cảm nhưng cô cảm thấy Dạ Mạc Thâm đang làm khó bản thân.
Dù gì lúc cô nghỉ ngơi thì anh sẽ trông giữ mà khi cô tỉnh dậy anh vẫn thức.
Vậy đến khi sinh xong thì sẽ thế nào? “Những lời tớ nói đều là thật lòng nhưng chính bản thân tớ vẫn cảm thấy sợ.
Tớ không muốn ở mãi với anh ấy một chỗ đâu.
Hay là...!Tớ về trước nhé?” Tiểu Nhan nhỏ giọng bất mãn với Hàn Mộc Tử.
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử nhìn cô ấy.
“Khó khăn lắm mới có dịp ở cạnh tớ, vậy mà mới có bao lâu cậu đã muốn bỏ đi hả? Có còn là bạn bè không?”
Tiểu Nhan: “
Sao cô cảm thấy hình như bầu không khí có vẻ hơi căng thẳng rồi đấy.
“Nếu không cậu nhờ anh ấy đi?”
Tiểu Nhan: “?" Tiểu Nhan biết chuyện của mình và Hàn Thanh không thể giấu diếm được cô.
Dù không quá giữ bí mật nhưng cô cũng không trực tiếp thừa nhận.
Song ở bên cạnh cô có miệng rộng Đậu Nhỏ.
Đậu Nhỏ làm sao có thể giữ bí mật với mẹ của mình?
Tiểu Nhan chịu thua: “Lỡ như anh ấy đang làm việc?”
Hàn Mộc Tử xua tay bảo: “Công việc còn quan trọng hơn bạn gái sao?”
Tiểu Nhan: “ “Quyết định vậy đi.
Để anh ấy mang Dạ Mạc Thậm đi.
Cứ bị nhìn chằm chằm như thế, tớ cũng phát bực mất thôi.”
Hàn Mộc Tử đã nói như vậy, Tiểu Nhan đành phải lấy điện thoại nhắn tin cho Hàn Thanh.
Gửi xong tin nhắn, tạm thời chưa thấy hồi âm.
Tiểu Nhan đoán chắc có lẽ anh đang xử lí công việc ở công ty, muốn trả lời tin nhắn của cô cũng khó.
“Có lẽ anh ấy còn nhiều việc nhưng có thể đến đây hay không thì tớ không biết.
Dù sao tớ cũng hỏi rồi.”
Vừa dứt lời, điện thoại liền reng một cái.
Tiểu Nhan xem wechat, là tin nhắn của Hàn Thanh.
Cô hỏi bây giờ anh có rảnh không? Hàn Thanh hỏi cô có chuyện gì? Lúc Tiểu Nhan xem tin nhắn thì Hàn Mộc Tử cũngvậy xem, cô thúc giục Tiểu Nhan nhanh chóng trả lời: “Mau để anh tới đây đi.”
Tiểu Nhan: “ Tớ cảm thấy không ổn lắm hay là thôi đi?” "Sao cậu sợ thế? Anh ấy là bạn trai cậu mà, có phải kẻ thù của cậu đâu.
Cậu chỉ cần nói một câu, còn đồng ý hay không là chuyện của anh ấy."
Bị Hàn Mộc Tử thuyết phục, Tiểu Nhan cũng bắt đầu nhắn cho Hàn Thanh nhưng cô nói tương đối uyển chuyển.
Ừm...!Em đang ở chỗ Mộc Tử, anh có muốn đến đây không?"
Nói xong còn sợ Hàn Thanh cảm thấy giọng cô hơi quá bèn nhanh chóng gửi icon dễ thương.
Mà ở bên cạnh.
Hàn Mộc Tử nhìn thấy toàn bộ quá trình, cô chớp mắt.
“Bình thường hai người đều nói như vậy ư?”
Tiểu Nhan gật đầu: "Đúng thế, có vấn đề sao?” Hàn Mộc Tử cười cười: “Không sao, đợi anh ấy đến thôi.”
Cô ấy vui là được, hình thức ở chung thế này cũng khá tốt.
“Ừm, nhưng giờ anh ấy đang ở chỗ làm sợ là sẽ không tới.
Vừa nói xong, Hàn Thanh đã trả lời.
Chờ anh.
Tiểu Nhan không ngờ anh sẽ đồng ý, tim cô đập nhanh, cô cất điện thoại vào trong túi.“Tớ nói anh ấy sẽ đến mà.
Hàn Mộc Tử chớp mắt nhìn cô, cười nói.
“Chắc chắn là do anh ấy nghe tớ ở chỗ cậu, dù sao cậu cũng là em gái của anh ấy mà.
Nên đến là đúng.
“Thật sao?” Hàn Mộc Tử nhíu mày, như lơ đễnh nói.
Rất nhanh Hàn Thanh đã đến đây, vào trong thì thấy Dạ Mạc Thâm cũng đang ở đây.
Đối mặt với anh vợ của mình thì thái độ Dạ Mạc Thâm không nóng không lạnh.
Hai người đàn ông gật đầu, xem như chào hỏi.
Sau đó, Hàn Thanh đi về phía Tiểu Nhan, đầu tiên là hỏi tình trạng của Hàn Mộc Tử rồi mới hỏi Tiểu
Nhan.
“Gọi anh đến là có chuyện gì?”
Tiểu Nhan lập tức xấu hổ, cô nhỏ giọng nói: “Không, không có gì.
Chỉ là...!“Anh ơi.” Hàn Mặc Tử ngắt lời hai người: “Chẳng lẽ không có việc gì thì không thể gọi cho anh sao? Anh đừng dành quá nhiều thời gian cho công việc, phải biết ở bên cạnh bạn gái.”
Tiểu Nhan: "..
Cô vụng trộm giật áo Hàn Mộc Tử, Hàn Thanh không trả lời mà nhìn Hàn Mộc Tử.
Một lát sau, có vẻ chấp nhận điều này, anh gật đầu: “Được.”
Vài phút sau.
Tiểu Nhan và Hàn Mộc Tử chết lặng nhìn hai .