**********
Rõ ràng mọi người đã sớm biết thai là con gái.
Nhưng khi nghe chính bác sĩ tuyên bố thì họ vẫn vô cùng vui mừng.
Đặc biệt là ông cụ Uất Trì, cả nửa đời sống trong cô độc nhưng hiện tại lại có thêm một đứa cháu gái, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Vì thế, nghe bác sĩ thông báo tin vui này, ông cụ Uất Trì vỗ tay liên hồi.
"Tot!"
Bên kia, Tổng An thấy bộ dạng ba mình thì trợn mắt nhìn, nhỏ giọng hỏi: “Ba bị sao thế?”
Ông cụ Uất Trì như bị vả mặt, ông cụ sờ mũi mình, tự hỏi ông thì làm sao chứ? Cháu dâu ông sinh con thì ông vui, ông khích lệ không được à? Con gái đúng là nghiêm khắc.
Nhưng bởi vì đang vui mừng nên ông cụ Uất Trì nhanh chóng quên giận con gái.
Trong phòng sinh truyền đến tiếng khóc của trẻ con, vừa to vừa rõ.
Tống An mím môi rồi nói: “Xem ra con bé dày vò Mộc Tử kha khá.”
Bác sĩ nghe vậy cũng cảm thấy hơi buồn cười, bà phụ họa.
“Cũng không hẳn, mắt đứa bé to tròn, nhìn rất có sức sống nên chắc chắn khỏe mạnh, mọi người cứ yên tâm.”
Ở bên trong phòng sinh, sinh xong đứa nhỏ khiến người Hàn Mộc Tử bủn rủn, ngay cả sức để mở mắt cũng không có.
Cô nghĩ đến một việc thì nụ cười xuất hiện trên môi.
Vừa sinh con xong, cô không còn sức để nói chuyện.
Bác sĩ bế con đến trước mặt cô để cô ôm cô bé nhưng lúc này đây cô quá mệt, mắt nhắm tịt.
Thế là bác sĩ ôm đứa bé đến cho Dạ Mạc Thâm nhưng không ngờ anh lại nhăn mũi, sau đó trầm giọng nói: “Tôi muốn nhìn vợ tôi trước.”
Bác sĩ: “...!Người đàn ông này bị gì vậy, nói thế nào đây cũng là con gái của anh, sao anh lại có thái độ chán ghét rõ thế? Dạ Mạc Thâm cũng không quan tâm việc bọn họ nghĩ sao mà anh nắm lấy tay Hàn Mộc Tử, cúi người ngắm cô.
Anh lau mồ hôi nhễ nhại trên trán cô rồi đặt nụ hôn dịu dàng lên trên.
“Vất vả cho em rồi.”
Hàn Mộc Tử đang nghỉ mệt, chợt cảm thấy trên trán có thứ gì mềm mại, ngay sau đó là giọng nói êm ái của Dạ Mạc Thâm vang lên bên tai cô.
Mặc dù mệt nhưng giờ phút này, cô cảm thấy xứng đáng.Nhớ lại cảnh tượng khi nãy, trong lòng Hàn Mộc Tử bật cười.
Tuy cô biết Dạ Mạc Thâm đều quan tâm đến mình và con gái nhưng khi thấy anh đặt mình lên trên thì cô rất vui.
Sau khi an ủi bà xã xong, Dạ Mạc Thầm mới đi ôm con gái.
Có người chồng như thế, cô còn tiếc nuối điều gì nữa? Trước kia đã trải qua bao vất vả, cuối cùng cũng khổ tận cam lai.
Rất nhanh, Hàn Mộc Tử được đưa ra khỏi phòng sinh chuyển về phòng bệnh bình thường.
Bác sĩ lo hết mọi vấn đề của đứa trẻ rồi mới trả lại cho Hàn Mộc Tử, đặt nó bên cạnh giường cô.
Gương mặt đứa bé nhỏ nhỏ, trắng trắng, đứa bé nằm ngoan ngoãn trên giường, đôi bàn tay hồng hồng nằm lại đang nhắm mắt ngủ.
Một đám người vây quanh giường bệnh, nhìn chằm chằm vào đứa trẻ.
Chỉ có Dạ Mạc Thâm luôn nắm tay Hàn Mộc Tử ở giường bên.
Ông cụ Uất Trì vui vẻ nhất, càng nhìn cháu cố ngoại càng thích, nhịn không nổi lấy ngón tay chọc chọc vào nắm tay nhỏ hồng của cháu gái.
Tay của người già thô ráp mà làn da của con trẻ lại non nớt vô cùng.
Ông cụ Uất Trì cũng không dám chạm vào lần thứ hai, sợ bản thân làm cháu gái bị thương.
Ông cụ bỗng nghĩ đến điều gì rồi nhìn về Đậu Nhỏ.
“Đậu Nhỏ à, ông cố ngoại có đưa cho con vài vật.Con còn nhớ không?”
Đậu Nhỏ ghé trên giường nhìn em gái của mình bỗng nghe được ông cụ nói thì trong mắt lóe một tia sáng: "Dạ nhớ ạ, rồi sao ông cố?” “Những thứ đó chia một nửa cho em gái.”
Đậu Nhỏ: “…”
Ông cụ Uất Trì dặn dò: “Con xem em gái đáng yêu như vậy, con phải bảo vệ con bé thật tốt biết không?” Nằm bên cạnh, Hàn Mộc Tử nghe vậy thì dở khóc dở cười.
Tuổi này, Đậu Nhỏ đã bắt đầu hiếu kì, tư duy nhiều.
Hơn thế nữa, đầu óc cậu bé cũng thông minh nên hôm nay nghe ông cụ nói...!
Cô là mẹ vẫn nên khuyên bảo một câu “Ông ngoại à, những món đó ông hãy tự mình giữ.
Đậu Nhỏ còn nhỏ không thể quyết định được a “Làm sao có thể?” Ông cụ Uất Trì mất hứng đáp: “Đồ đã cho cháu thì nó có quyền quyết định.
Trước đây chỉ có một mình Đậu Nhỏ thì tất cả đều là của cháu nó.
Bây giờ có thêm em gái, làm anh trai phải biết thương em.
Hàn Mộc Tử nhìn Đậu Nhỏ, cô hơi lo rằng tâm lí của con trai sẽ thay đổi bởi lời nói của ông cụ quá trực tiếp.
Giống như đang nói cho Đậu Nhỏ biết là nếu không có em gái thì tất cả mọi thứ đều thuộc về con, mọi người đều thương yêu con nhưng bây giờ có thì con phải chia sẻ phân nửa cho em.
Dù cô đã làm công tác tư tưởng cho Đậu Nhỏ giúp con trai không kháng cự việc có em gái nhưngkhông có nghĩa suy nghĩ của bé không bị ảnh hưởng từ bên ngoài.
Có lẽ biết mẹ đang nghĩ gì nên Đậu Nhỏ mở miệng nói.
“Ông cổ ngoại cứ yên tâm, con là anh trai thì chắc chắn phải yêu thương em gái.
Đừng nói là một nửa, có là toàn bộ thì con cũng vui lòng.”
Nói xong, Đậu Nhỏ đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của em gái.
Tay của Đậu Nhỏ không lớn nhưng mà so với bàn tay của đứa bé sơ sinh thì nhìn vào lại rất dễ thương, hơn nữa lúc nằm còn lộ ra nắm tay nhỏ hồng của em bé.
Nghe được lời này, Ông cụ Uất Trì rất vui vẻ.
Ở bên cạnh, Tống An nhìn ba mình, nếu không phải ông là ba chắc có lẽ bà đã động thủ mất.
Bỗng nhiên, Ông cụ Uất Trì lại hỏi.
“Đúng rồi, đã đặt tên cho con bé chưa?”
Hàn Mộc Tử sửng sốt, cô nhìn Dạ Mạc Thâm.
Dạ Mạc Thâm dịu dàng nói: “Em quyết định đi.”
Thế là Hàn Mộc Tử suy nghĩ một chút rồi thành thật nói: “Ông ngoại, trước tiên chúng ta hãy lấy tên mụ cho bé.
Còn tên khai sinh thì con chưa suy nghĩ ra, ông ngoại học thức uyên thâm, hay là ông lấy cho con bé đi?” Lời này làm ông cụ Uất Trì cực kì sung sướng, vuốt bộ ria mép ra vẻ: “Nếu con đã mở miệng nhờ thì ông đây chỉ có thể đồng ý.
Nhưng việc đặt tên là một chuyện vô cùng quan trọng, ông phải trở về suy nghĩ cẩn thận, trước đó con hãy nói cho ông nghe .