Cô Vợ Đánh Tráo




Mọi người vui vẻ vây quanh Giá Nhỏ.

Tiểu Nhan đứng ngắm bộ dạng đáng yêu của Giá Nhỏ thì vô cùng thích thú.

Thỉnh thoảng, cô chọc chọc nắm tay nhỏ mềm mại thơm thơm của cô bé, vừa chạm cái liền vui vẻ, cô chơi đến quên trời quên đất.

Hàn Thanh bên cạnh chú ý tới động tác của Tiểu
Nhan, dáng vẻ đáng yêu ấy khiến cho gương mặt vốn lạnh lùng của anh ta cũng xuất hiện ý cười.

Hàn Mộc Tử nằm trên giường hơi buồn chán, bỗng cô lóe lên một ý xấu, nhìn Tiểu Nhan hỏi: “Con gái của tớ đáng yêu lắm đúng không?” Tiểu Nhan không rõ cô sẽ nói gì tiếp theo, chỉ xem như cô vì sinh con gái nên vui.

Vì thế cô phấn khích gật đầu đáp: “Tất nhiên rồi, Giá Nhỏ cực kì dễ thương, cậu nhìn nắm tay nhỏ này đi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trắng, mềm mại này đi.

Nếu không phải tớ sợ làm cô bé bị thương thì tớ đã ôm cô bé từ lâu.”
Bởi vì đứa trẻ quá non nớt, Tiểu Nhan lại chưa từng làm mẹ nên không dám tùy tiện ôm Giá Nhỏ, sợ làm bé bị thương.“Không sao.

Cậu có thể ôm mà”
Tiểu Nhận lắc đầu từ chối: “Không được không được.

Tớ không vội đầu ạ, đợi cô bé lớn hơn một chút rồi tớ bế.

Dù sao còn rất nhiều thời gian mà, vẫn còn cơ hội.” “Nếu cậu thích đến như vậy thì tự mình sinh một đứa đi.”
Nói xong câu nói, Hàn Mộc Tử còn cố ý liếc nhìn anh trai của mình.


Tiểu Nhan vừa rồi còn vui vẻ, lúc này cả người liền cứng đờ, trợn mắt nhìn Hàn Mộc Tử.

Sao cô ấy lại nói như vậy? Bây giờ có rất nhiều người ở đây đó.

Tiểu Nhan không biết Hàn Thanh suy nghĩ như nào nhưng hiện tại trong phòng có rất nhiều người, mặt cô trở nên hồng, mắt cũng không dám nhìn sang Hàn Thanh.

Ngược lại, Hàn Thanh bảo vệ cô, anh ta liếc mắt nhìn Hàn Mộc Tử, nói khẽ: "Mới sinh xong đã có sức nghịch ngợm à? Xem ra em không mệt mỏi chút nào.”
Hàn Mộc Tử nháy mắt, cô nắm chặt tay Dạ Mạc
Thâm.

“Có người ở bên cạnh em thì em còn mệt gì nữa?”
Lúc nắm tay Dạ Mạc Thâm, Hàn Mộc Tử bỗng ý thức được điều gì, cô quay đầu nhìn thì phát hiện chỗ mình vừa bóp là vết thương khi nãy cô cắn.

Thật ra nó cũng không nghiêm trọng lắm nhưng vừa nãy Hàn Mộc Tử đã để lại dấu răng sâu hoắm lại còn chảy máu.

Trước đó Hàn Mộc Tử đã nghe bác sĩ hỏi Dạ MạcThâm có cần xử lý vết thương không nhưng Dạ Mạc Thâm hời hợt bỏ qua.

Bây giờ...!
Hàn Mộc Tử bối rối buông tay, cô nhìn vết răng sâu ấy mà vô cùng đau lòng.

“Không sao đâu.

Không đau chút nào.”
Làm sao lại không bị thương.

Hàn Mộc Tử tin anh mới là lạ.

Vết thương sâu như vậy mà còn nói không bị thương, anh tính lừa con nít à? “Anh xem em là trẻ ba tuổi à?”
Mọi người bỗng trông thấy hai vợ chồng không xem ai ra gì mà tình chàng ý thiếp.

Tống An liền liếc mắt ra hiệu cho tất cả yên lặng đi ra khỏi phòng.

“Ai xem em là trẻ lên ba chứ?" Dạ Mạc Thâm bất đắc dĩ cười mỉm, anh giấu bàn tay bị thương ra sau lưng: “Là đàn ông thì phải biết chịu đau đớn.

Chỉ một vết thương nhỏ thì anh vẫn còn chịu được.

Ngược lại là vợ ấy, hôm nay em vất vả rồi.”
Nói không cảm động là gạt người.

Bất kì lúc nào, dù là thời kì tâm tư thiếu nữ hay đến tuổi như cô, thậm chí là đầu đã hai thứ tóc thì đều không thể chịu nổi sự dịu dàng của người mình yêu.

Giống như lúc này đây, tuy sinh con rất đau nhưng bây giờ trong lòng Hàn Mộc Tử lại cảm thấy thỏa mãn.

Không giống với lúc cô sinh Đậu Nhỏ.

Khi cô sinh Đậu Nhỏ là thời gian thảm hại nhất của cô bởi khi ấy cô và Dạ Mạc Thâm phải xa nhau.


Thậm chí cô cũng không rõ Đậu Nhỏ là con của ai.

Trong đầu cô chỉ cómột suy nghĩ – đó là cô không thể vứt bỏ đứa con của mình, để đứa bé sống cô độc.

Cô phải sinh đứa nhỏ ra đời.

Không giống như hiện tại, có nhiều người quan tâm cô, có người cô yêu bên cạnh.

Đang hồi tưởng, bỗng Dạ Mạc Thầm nghiêng người tới, nâng mặt cô rồi đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên cánh mũi cô.

Theo phản xạ có điều kiện đẩy anh ra: “Có người...!"Không có.

Dạ Mạc Thâm nắm tay cô, mỉm cười nói: “Đi cả rồi.”
Lúc này, Hàn Mộc Tử mới phát hiện phòng bệnh vốn náo nhiệt này chỉ còn hai vợ chồng bọn họ.

Đương nhiên còn có Giá Nhỏ đang nằm trên giường.

Thế mà chạy nhanh thật, bọn họ học chạy trước đi à? Quan trọng là cô còn không biết.

Dạ Mạc Thâm lại tiến gần, hôn lên khỏe môi cô.

Loại thân mật này Hàn Mộc Tử rất muốn tiếp tục nhưng khi nghĩ đến vết thương trên tay anh thì liền đau lòng.

Vì thế, cô ngăn cản anh: "Khoan đã, vết thương trên tay anh nghiêm trọng lắm, anh mau tìm bác sĩ để xử lí đi.”
Động tác của ai đó càng ngày càng không đứng đắn: "Gấp cái gì? Lát nữa anh đi.”
Thật ra Dạ Mạc Thâm cũng không muốn làm gì Hàn Mộc Tử.

Dù gì cô cũng mới sinh con xong, chẳng qua anh chỉ muốn hôn cô.

Tuy đơn giản là thế nhưng Hàn Mộc Tử lại từ chối.

“Không được.


Anh đi mau.”Cô đã làm anh bị thương như vậy, nếu còn không để xử lí thì lỡ vết thương trở nên nghiêm trọng thì sao? Bởi vì Hàn Mộc Tử kiên trì nên Dạ Mạc Thâm không còn cách nào phải đi tìm bác sĩ.

Dày vò cả một đêm, tất cả mọi người đều mệt moi.

Tống An chủ động mở miệng nói: “Để tôi ở lại trông chừng, mọi người về nghỉ ngơi đi.

Ngày mai còn phải đi làm."
Nói xong Tổng An nhìn Hàn Thanh, lên tiếng hỏi: “Có thể phiền cậu tiện đường chở ông cụ và đứa nhỏ về không?”
Mặt Hàn Thanh vẫn bất biến, anh ta gật đầu.

Tổng An không nói thì anh ta cũng tự làm.

Đậu Nhỏ là con trai của em gái anh ta, ông cụ Uất Trì thì khỏi bàn đến, là trưởng bối.

“Vậy mọi người về trước đi.”
Vừa nói xong thì trông thấy Dạ Mạc Thâm đi ra.

Anh nhìn nhóm người trước mặt, vẻ mặt lạnh lùng không có chút dịu dàng như đối với Hàn Mộc Tử, giọng lạnh như băng “Mọi người về đi, nơi này cứ giao cho tôi.”
Tống An nghe xong liền nhíu mày: “Cháu đã trông mấy đêm liền, cháu xác định mình vẫn có thể tiếp tục chứ?”
Dạ Mạc Thâm lạnh lùng gật đầu.

Tống An suy nghĩ một chút rồi đồng ý: “Vậy cũng được.

Cháu muốn sao thì chúng ta cứ thuận theo ýco-vo-danh-trao-1187-0 .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận