Có trời mới biết, cậu ta nói những lời này chỉ là để nhắc nhở thôi, vì cô đã giúp đỡ cậu ta nên cậu ta mới tốt bụng muốn lên tiếng nhắc cô chú ý an toàn, đừng có bất kì loại người nào cũng cho về nhà.
Nhưng cậu ta không giải thích rõ nguyên nhân hậu quả nên Giang Tiểu Bạch vừa nghe xong những lời này trong lòng liền hụt hẫng theo, khuôn mặt vốn còn đang vui vẻ lập tức nguội lạnh, cô nhìn chằm chằm Tiêu Túc nói.
“Anh Tiêu, những lời này của anh ý bảo là tôi thích xen vào việc của người khác ư?”
Tiêu Túc kinh ngạc, lại nghe thấy cô nói.
“Vì tôi thích xen vào việc của người khác rồi đưa anh về nhà, hại anh phải nợ tôi một ân tình nên anh cảm thấy không vui à?” Giang Tiểu Bạch tức giận nhìn Tiêu Túc.
Quả nhiên đàn ông toàn là những kẻ đáng ghét.
Nhất là tên đàn ông đang thất tình
Sớm biết cậu ta sẽ có phản ứng như vậy thì Giang
Tiểu Bạch đã không thèm đưa cậu ta về.Tiêu Túc: “Ý tôi không phải như vậy đâu...!
Giang Tiểu Bạch tức giận: “Anh không có ý như vậy, vậy ý của anh là gì? Chẳng phải anh vừa mới nói sau này gặp phải chuyện như vậy thì tôi không cần lo sao?” “Đúng vậy.” Tiêu Túc gật đầu, biểu cảm và giọng điều đều có chút bất lực: “Những lời này là tôi nói, nhưng...!Ý của tôi là, trừ việc hôm nay, sau này cô có gặp phải chuyện này thì cũng đừng để ý đến nữa.” “Tại sao!” Giang Tiểu Bạch vẫn còn đang tức giận nên não chưa kịp nghĩ thông.
Tiêu Túc: “.” Cô gái này thế mà cũng có lúc ngốc nghếch như vậy ư?
Bởi vì nợ cô một ân tình lại còn đang ở trong nhà cô, cho nên dù Tiêu Túc có cảm thấy nhức đầu thì vẫn kiên nhẫn mở miệng giải thích: “Nếu lần sau gặp phải người xấu thì sao đây? Cô là con gái lại sống một mình, đưa một người đàn ông về nhà là việc rất ” nguy hiểm.
Nghe đến đây, Giang Tiểu Bạch cuối cùng cũng hiểu ý của Tiêu Túc.
“Ý của anh là, trừ anh ra thì những người đàn ông khác đều nguy hiểm?”
Tiêu Túc: “Ý tôi là...!Đàn ông lạ rất nguy hiểm, bao gồm cả tôi cũng rất nguy hiểm, cho nên sau này tốt nhất là cô nên cảnh giác với chuyện thế này.
Nghe thấy cậu ta không đặt mình vào bên người tốt, hơn nữa lo sau này cô sẽ bị thương.
Cơn giận của Giang Tiểu Bạch lập tức biến mất, cô kiêu ngạo hừmột tiếng.
“Thì ra là quan tâm tôi, xem như anh còn có chút lương tâm đấy, không uổng phí tôi dùng hết sức đưa anh từ quán bar về, mệt chết tôi luôn.”
Nói xong, Giang Tiểu Bạch nghĩ đến điều gì đó rồi nhanh chóng nói tiếp: “Anh yên tâm, Giang Tiểu Bạch tôi không phải đồ ngốc, tự có tính toán của mình.
Tôi biết anh không phải người xấu nên mới giúp anh thôi.”
Tiêu Túc còn muốn nói thêm nhưng vừa mở miệng đã ho khan vài tiếng, Giang Tiểu Bạch thấy thế thì vội đứng dậy: “Tôi đi rót cho anh cốc nước nhé."
Kết quả lúc đứng dậy đau đến mức thốt lên hai tiếng “chao ôi”, sau đó ngã ngồi lại.
Tiêu Túc thấy thế nhíu mày: “Làm sao thế?”
Giang Tiểu Bạch cúi đầu nhìn chân mình rồi lại ngẩng đầu nhìn Tiêu Túc, bĩu môi tủi thân nói: “Chân...!Bị tê rồi.”
Hai chân cứ co như vậy cả đêm, lại còn giữ nguyên một tư thế không nhúc nhích thì sao mà không tế chứ?
Giang Tiểu Bạch không còn cách nào khác đành tay bóp nhẹ chân cho giãn cơ ra, nhưng không may cô vừa cử động là chân vừa đau vừa tê buốt nên không dám làm thêm động tác lớn nào nữa.
Tiêu Túc ở bên cạnh thấy cô bị tê chân là vì mình, hắn là cậu ta nên giúp đỡ, nhưng chân của cô...!Nghĩ tới nghĩ lui, Tiêu Túc đứng thẳng dậy đi tới chỗ cô, “Tôi giúp cô.”
Giang Tiểu Bạch nghe vậy suýt chút nữa tưởngrằng cậu ta định mát xa bắp chân cho mình, lập tức từ chối: "Không, không cần! Anh...!
Kết quả còn chưa nói xong Tiêu Túc đã bế cô lên, Giang Tiểu Bạch hết hồn nhìn cậu ta, tay vô thức túm lấy quần áo cậu ta trợn tròn mắt.
“Anh làm cái gì thế?” Tiêu Túc hờ hững liếc cô một cái, không nói gì mà chỉ đặt Giang Tiểu Bạch xuống ghế sô pha, nói khẽ: “Cô giữ nguyên một tư thế lâu quả làm máu không lưu thông được nên mới thấy chân bị tê ngứa, cô thả chân xuống từ từ xem.”
Vốn Giang Tiểu Bạch còn muốn mắng cậu ta, nhưng giọng nói khàn khàn sau lúc say cộng thêm mới tỉnh ngủ của Tiêu Túc có chút trầm, mang theo sức mạnh làm cho người khác cảm thấy yên tâm, vì thể Giang Tiểu Bạch đã làm theo lời cậu ta nói.
Một lúc sau, Giang Tiểu Bạch cảm thấy chân không còn tê nhói nữa mới liếc Tiêu Túc một cái.
“Vừa nãy anh ôm tôi mà chưa có sự đồng ý của tôi”
Tiêu Túc: “Xin lỗi...!Tôi không cố ý.
“Anh chiếm lợi của tôi rồi thì phải đồng ý với tôi một điều kiện!”
Tiêu Túc: “...Được.”
Mặc dù Giang Tiểu Bạch không biết Tiêu Túc có thể làm được việc gì, nhưng với cái tính không để mình chịu thiệt này của Giang Tiểu Bạch, thì cứ để cậu ta nợ trước đã, biết đâu sau này lại có ích? Hi hi.
Đáng tiếc Tiêu Túc lại không biết mình sẽ bị cô nhớ thương.
Hơn nữa có lẽ cậu ta không biết, vì mốitình của hai người kia mà sau này cậu ta sẽ vướng phải cô gái ranh mãnh trước mặt này, và đến cuối cùng.
Tất nhiên, đây đều là chuyện sau này rồi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, một năm chia ra ba trăm sáu mươi lăm ngày, một ngày lại có hai mươi tư tiếng, một tiếng là sáu mươi phút.
Nhìn qua thì có vẻ nhiều, nhưng thời gian trôi qua lại không đợi một ai.
Con của bọn họ rất nhanh đã đầy tháng, Dạ Mạc Thâm đã từ một ông bố tay mơ trở thành ông bố siêu cấp, vì lo bà xã của mình là Hàn Mộc Tử vất vả, cho nên con phần lớn đều do anh chăm.
Thay tã, pha sữa, dỗ con do Dạ Mạc Thâm làm hết.
Hàn Mộc Tử hoàn toàn không cần động tay cũng không cần mở miệng.
Thật ra cô muốn làm nhưng Dạ Mạc Thâm không cho, anh chăm sóc cho cô và con rất tốt trong thời gian ở cữ, mọi việc từ bẩn thỉu đến mệt nhọc đều do anh gánh hết, thế nên mỗi ngày Hàn Mộc Tử chỉ ngủ ngủ ngủ rồi ăn ăn ăn.
Hơn nữa còn có các loại tẩm bổ trong thời gian ở cữ, nên qua một tháng này, Hàn Mộc Tử đã trút được hết bệnh phù nhưng cân lại không hề giảm xuống, nhìn mình trong gương còn béo hơn trước kia một vòng, Hàn Mộc Tử liền hung dữ ném cho Dạ Mạc Thâm ánh mắt sắc như sao.
“Đều tại anh hết, nếu để em chăm con, tuy vất vả .