**********
Việc này chắc chắn đã khiến cho Tiểu Nhân cảm thấy hụt hằng, vậy nên cô ấy không nhắn lại cho Hàn Thanh bảo mình đã dậy mà chỉ đi vào phòng tắm, tắm rửa với tâm trạng thấp thỏm.
Đánh răng xong, Tiểu Nhan vò đầu bứt tóc, bực bội nhìn mình trong gương, lúc này, bụng cô ấy chợt phát ra âm thanh biểu tình.
Tối hôm qua cô ấy không ăn gì cả nên lúc này dạ dày đang kêu gào đòi được lấp đầy.
“Đói quá.
Tiểu Nhan xoa bụng.
Cô ấy rất muốn ăn nhưng trong phòng khách sạn không có gì cả.
Hay là...!Cô ấy nên xuống ăn một mình? Làm vậy nếu không gọi Hàn Thanh thì cũng không ổn lắm, nhưng cách hành xử của anh ấy làm cô ấy cảm thấy chán nản.
Vì vậy nên cô ấy chẳng muốn nhìn mặt anh ấy chút nào chứ đừng nói đến việc nói chuyện.
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan nhàn nhạt thở dài một hơi, không thay quần áo nữa mà tiếp tục nằm trên giường, nhìn trần nhà, cố gắng chịu đựng cơn đói.
Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại cô ấy độtngột rung lên, là Hàn Thanh gửi tin nhắn hỏi xem cô đã dậy chưa.
Nhìn thấy tin nhắn của anh, Tiểu Nhan càng tức giận hơn, muốn biết sao không tự mình đến mà xem, đừng hòng mong cô ấy sẽ trả lời tin nhắn của anh ấy
Tiểu Nhan giận giữ ném chiếc điện thoại xuống giường.
Cô ấy tiếp tục phớt lờ Hàn Thanh.
Nhưng, ngay sau khi ném chiếc điện thoại ra xa, Tiểu Nhan lại tự làm công tác tư tưởng cho bản thân, anh ấy không làm gì cả, cô ấy hờn dỗi như này có phải quá đáng lắm không?
Vì vậy, sau khi suy nghĩ, Tiểu Nhan nhấc điện thoại lên nhắn lại cho anh ấy.
Vừa gửi tin nhắn đi thì có tiếng gõ cửa.
Tiểu Nhan lập tức xuống giường chạy ra mở cửa, cô ấy nhìn thấy Hàn Thanh đang xách túi đứng bên ngoài.
Thấy cô ấy đi chân trần, ánh mắt anh ấy hơi ngưng lại rồi bước vào phòng.
“Tối hôm qua em đi ngủ chưa ăn cơm tối, sáng nay hẳn là đói bụng lắm đúng không? Anh mang bữa sáng cho em đây.” Tiểu Nhan nhìn chiếc túi Hàn Thanh đang cầm, anh ấy xuống lầu mua đồ ăn sáng sao? Cô ấy đã nghĩ bọn họ có thể đi ăn sáng cùng nhau.
Bữa sáng đặc biệt cho tuần trăng mật đã được đưa đến nhưng hơi sớm, thêm vào đó là biểu hiện mệt mỏi của Tiểu Nhan tối qua, Hàn Thanh cảm thấy khi tỉnh dậy sẽ rất đói nên anh đã đích thân mangbữa sáng cho cô ấy.
Lúc ăn sáng, Tiểu Nhan vẫn mải suy nghĩ về chuyện hai người và hai phòng nhưng cô ấy chỉ nghĩ trong đầu chứ không hề biểu hiện ra ngoài.
Đến giờ hẹn, hướng dẫn viên xuất hiện.
Ngày đầu tiên của chuyến du lịch, họ được sắp xếp một buổi tham quan thắng cảnh.
Dù là ở nước ngoài thì vẫn có rất đông người nhưng nhân viên đã mở một lộ trình đặc biệt có thể tham gia rất nhiều hoạt động.
Tuy vậy, thể lực của Tiểu Nhan khá kém và nhanh chóng mệt mỏi nhưng cô ấy không dám nói ra.
Dẫu vậy, Hàn Thanh vẫn tinh ý nhận thấy, anh đột nhiên nói: “Nghỉ ngơi một lát đi.”
Hướng dẫn viên mau chóng nhận ra có vẻ anh đang đi quá nhanh, anh ta nhìn những giọt mồ hôi trên trán Tiểu Nhan, cười nói: "Thời tiết này có vẻ hơi nóng.
Có một quán bar đặc biệt ở ngay trước mặt mà chúng tôi đã sắp xếp trong chuyến đi này, nếu cảm thấy mệt thì chị Hàn có thể vào đó nghỉ chân một vài phút.
Một vài phút? Nếu không phải Hàn Thanh chỉ muốn nghỉ ngơi một chút thì Tiểu Nhan cảm thấy dù là một vài tiếng nghỉ chân cũng không sao hết.
Vì vậy cô ấy gật đầu, nói: “Được.”
Sau đó, hướng dẫn viên dẫn hai người đi về phía quầy bar.
Hàn Thanh ôm Tiểu Nhan vào lòng, nói: “Có nên bế em lên không?”
Tiểu Nhan: “...!Không, em có thể tự đi.”
Trên môi Hàn Thanh nở một nụ cười nhàn nhạt,anh ấy nói với cô: “Đừng xấu hổ.
Bây giờ trong mắt hướng dẫn viên, chúng ta là một cặp, làm chuyện gì cũng là bình thường mà thôi.” "..." Hàn Thanh cố ý hạ thấp giọng và ghé sát vào tại cô nói, hơi nóng phả vào bên tại khiến cô có chút ngứa ngáy khó chịu.
Nhưng ý tử trong câu nói này khiến Tiểu Nhan càng thêm bực bội.
Bởi vì trong mắt hướng dẫn viên họ là một đôi nên làm chuyện gì cũng là bình thường nên anh ấy mới như vậy sao? Sau đó, nếu hướng dẫn viên biết được họ không phải một cặp vợ chồng, vậy thì anh ấy sẽ giữ khoảng cách với cô ấy ư...!
Ai da...!
Cô ấy đang nghĩ cái quái gì vậy? Cô ấy chỉ muốn vui vẻ đi du lịch thôi, Hàn Thanh đã đối xử rất tốt với cô rồi, sao cô ấy phải nghĩ vậy?
Hai người bước vào quán bar đặc biệt kia.
Nhiều vị khách đã là người yêu và cũng có nhiều cặp đã kết hôn.
Hướng dẫn viên đã chạy ra chỗ khác ngay khi bước vào quán, để lại không gian riêng cho họ.
Vốn dĩ Tiểu Nhan muốn uống rượu nhưng Hàn Thanh đã lấy nước trái cây cho cô ấy.
Nhìn thấy rượu của mình bị thay bằng nước trái cây, Tiểu Nhan có chút tức giận nhìn Hàn Thanh.
Sau đó, Hàn Thanh vươn tay gõ lên trán cô, cười nhìn cô ấy.
“Được rồi, đừng nhìn anh bằng ánh mắt này, em tới đây để uống rượu hay để giải khát?”Tiểu Nhan khẽ mím môi đáp: “Uống rượu cũng có thể làm dịu cơn khát.
“Không được, say thì phải làm sao? Hôm nay em không muốn chơi nữa à?"
Anh đã thấy đủ loại tình huống sau khi say rượu của Tiểu Nhan.
Anh vẫn nhớ lần đầu tiên thấy cô ấy say khướt chạy đến chỗ anh ấy điên cuồng đòi hôn, có lẽ sau khi tỉnh dậy cô ấy vẫn không biết mình đã làm gì.
Nếu có thể, Hàn Thanh cũng không ngại để bạn gái say rượu rồi điên cùng cô ấy.
Chỉ là xung quanh bọn họ có quá nhiều người.
Cuối cùng, Tiểu Nhan khịt mũi, cầm ly nước trái cây lên uống.
Sau đó, cô ấy nhìn xung quanh thấy có nhiều cặp đôi đang chụp ảnh bằng điện thoại di động trong lòng Tiểu Nhan cũng khẽ động, mình và Hàn Thanh đã ở bên nhau lâu như vậy, hình như vẫn chưa có bức ảnh chung nào với nhau...!
Anh ấy có muốn...!Chụp ảnh giống như những người kia không?
Nhưng
Tiểu Nhan nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Thanh, cảm thấy bất lực, đành phải đè nên ý định của mình.
Điều kỳ lạ là Hàn Thanh đối với cô ấy rất tốt nhưng trước mặt anh ấy, cô ấy không có tự tin cũng không dám làm nhiều chuyện vì sợ anh ấy sẽ ghét bỏ CÔ.img
https://img./public/images/storyimg/20210529/co-vo-danh-trao-1209-0.jpg.