Cô Vợ Đánh Tráo


Bị Tiểu Nhan gọi như vậy, Lâm Thấm Nhi cũng không thể làm gì khác hơn ngoài dừng chân, hốc mắt lập tức đỏ, vừa rơi nước mắt vừa nói: “Thật xin lỗi, sớm biết em sẽ gây thêm nhiều phiền toái cho hai người như vậy thì em vẫn nên ở lại trong bệnh viện rồi.

Nhưng là… Buổi tối, một mình em ở lại trong bệnh viện thực sự rất sợ…”
Vừa nói, Lâm Thấm Nhi vừa đau lòng khóc.

Tiểu Nhan nhíu đôi mày thanh tú, vừa kéo tay Hàn Thanh vừa dùng khẩu hình hỏi anh ấy phải làm sao đây?
Hàn Thanh nhìn cô gái trước mặt, trên đầu còn quấn khăn tắm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn không chút mỡ thừa.

Ánh mắt sạch sẽ lại sáng ngời, hoàn toàn đơn thuần như một đứa trẻ ngốc không rành thế sự.

Anh ấy có chút không biết phải làm sao, Hàn Thanh chỉ có thể nắm tay cô: ” Trong phòng này chỉ có một cái giường, em chuyển qua phòng bên cạnh với anh đi”.

Truyện Phương Tây
Nghe vậy, Tiểu Nhan ngây người tại chỗ, cảm giác mình thật giống như bị đập một cái, bằng không sau ót tại sao có thể có nhiều sao như vậy chứ 2 Nhưng là… Hàn Thanh, tại sao đột nhiên lại bảo cô ấy chuyển qua đó ở cùng phòng với anh ấy chứ? Chẳng lẽ những chuyện vừa rồi hai người họ nói với nhau đều bị Hàn Thanh nghe được rồi sao? Không phải chứ, chuyện này không thể nào, vậy thì vì cái gì?
Đáng tiếc, cho dù Tiểu Nhan có suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra nguyên nhân là gì.

Hàn Thanh cũng nhìn về phía Lâm Thấm Nhị, giọng điệu vừa khách khí vừa xa lạ.

“Cô Lâm xin hãy yên tâm.

Nếu như chúng tôi đã nhúng tay vào chuyện này, thì nhất định sế giúp đến cùng, xử lý xong xuôi mấy chuyện này.

Mấy ngày này, cô cứ yên tâm ở lại đây, cần gì thì có thể gọi điện thoại kêu phục vụ phòng.”
Dứt lời, Hàn Thanh một tay xách va li hành lý, một tay nắm lấy tay cô ấy rời khỏi phòng.

Rầm!
Cửa phòng đột nhiên đóng lại, Lâm Thấm Nhi đứng chôn chân tại chỗ, giận đến nỗi nắm chặt tay thành đấm, khuôn mặt tươi cười bỗng trở nên tái mét.


Tên đàn ông đáng chết.

Cứ như vậy, không để lại một tí thể diện nào cho cô ta! Còn đưa Tiểu Nhan đi, giống như là cô ta là cái thứ yêu ma quỷ quái gì đáng sợ lắm vậy! Lâm Thấm Nhi giận đến nỗi vung tay vung chân, chỉ muốn đập hết đồ đạc trong phòng, nhưng suy nghĩ một chút rồi lại kiềm chế hành động của bản thân.

Không được, cô ta phải tỉnh táo lại, người đàn ông kia không phải là cá trong ao sao, còn ở đâu có con mồi hấp dẫn như vậy nữa chứ? Muốn câu được anh ta thì vẫn cần phải phí chút tâm tư.

Chút tâm tư này ấy à, cô ta vẫn cần phải tỉnh táo lại để nghĩ cách.

Cô ta không thể trở lại với tên đàn ông đáng sợ kia được.

Bằng không, những thứ chờ đợi cô ta chính là vô vàn sự tàn nhẫn, mà lần này, Hàn Thanh chính là mục tiêu của cô ta.

Về phần Tiểu Nhan, cùng lắm cũng chỉ cần mấy câu nói cũng có thể khiến tâm thần không yên, xú nha đầu đó, có tư cách gì tranh cướp với cô?
Nghĩ tới đây, khóe miệng Lâm Thấm Nhi dâng lên một nụ cười nhàn nhạt.

Còn Tiểu Nhan thì đang ngây ngốc vì bị Hàn Thanh nắm tay, rất nhanh đã đi đến căn phòng bên cạnh.

Lúc cô ấy đi vào, Hàn Thanh còn cố ý lấy dép cho cô thay, sau đó liền xách vali hành lý tiến vào.

Tiểu Nhan cúi đầu nhìn đôi dép trên chân, lại là một đôi dép không vừa với chân…
y, nhưng mà cô ấy vẫn từng bước đi theo sau lưng Hàn Thanh, nhìn anh ấy cất rương hành lý của mình xong, lại không nhịn được kéo kéo vạt áo của anh ấy.

Hàn Thanh mới vừa cất rương hành lý xong, quay đầu lại đã nhìn thấy cô gái đứng ở sau lưng mình, một nắm tay vạt áo mình, mắt háo hức ngẩng đầu nhìn anh ấy, trong mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ.

Anh ấy giơ tay lên gật đầu một cái với cô ấy: “Làm sao vậy?”
Tiểu Nhan mím môi, nháy mắt một cái: ‘Anh biết mà.”
“Tóc vẫn còn ướt, không tính sấy khô hay sao?”
Tiểu Nhan rõ ràng không thèm để ý cái vấn đề này.


Bây giờ, cô ấy lại đang để ý một cái vấn đề khác.

Cho nên, cô ấy đứng không nhúc nhích.

Ai ngờ rằng, một giây sau, Hàn Thanh lại nắm lấy cổ tay cô ấy: “Trước tiên phải đi sấy tóc cái đã, đừng để bị cảm lạnh”
Vì vậy Tiểu Nhan chỉ có thể bị Hàn Thanh kéo đi sấy tóc.

Vốn dĩ cô ấy còn định tự mình sấy, không ngờ rằng Hàn Thanh lại tự mình ra tay sấy tóc cho cô ấy.

Vì vậy Tiểu Nhan liền ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế mặc cho Hàn Thanh thay cô sấy tóc.

Đại khái là có chút căng thẳng, cho nên hai chân Tiểu Nhan chụm lại, bàn tay nhỏ bé cũng nghiêm túc đặt ở trên đùi của mình.

“Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao em lại có cảm giác… Hình như anh không thích Lâm Thấm Nhi mà?”
Nhịn hồi lâu, Tiểu Nhan mới do dự hỏi về vấn đề này.

Người phía sau không có phản ứng gì đặc biệt, chẳng qua là mở miệng qua loa: “Dù sao thì cũng là một người xa lạ, em ở cùng với cô ta không an toàn.”
Nói như vậy cũng có lý.

Nhưng mà trực giác của Tiểu Nhan lại mách bảo rằng chuyện không hề đơn giản như vậy.

“Chỉ là như vậy thôi sao?” Cô ấy nháy nháy mắt hỏi lại.

Tiếng gió ngừng thổi, Hàn Thanh sửa lại mái tóc cho cô ấy, thanh âm trầm thấp: “Nếu không phải, chẳng lẽ em đang hi vọng là vì lý do kia sao?”
“Ách…”

Tiểu Nhan còn chưa kịp phản ứng, Hàn Thanh đột nhiên cúi người đến gần, đặt cằm lên bả vai cô ấy, hơi thở ấm áp nghiêng thổi vào hốc cổ của cô ấy: “Coi như là anh muốn đưa em tới đây đi, như vậy có được không?”
Vào giờ phút này Tiểu Nhan chỉ muốn té xỉu.

Bởi vì Hàn Thanh lại tựa vào cô ấy, nói những lời này bên tai cô ấy.

Hơn nữa thanh âm của anh ấy còn hạ xuống rất thấp, cho nên rất thì thầm.

Giống như là một ngọn lửa chảy xuống thiêu đốt cả cổ họng, vô cùng mãnh liệt.

Lông mi Tiểu Nhan chớp chớp, dưới sự khống chế của Hàn Thanh, cả người cô ấy từ từ nghiêng về phía sau, ngã thẳng vào trong lồng ngực của Hàn Thanh.

Rất nhanh sau đó, trước mắt cô ấy tối sầm.

Hàn Thanh đem hơi thở đặc biệt mát lạnh hôn xuống.

Hơi thở thuộc về Hàn Thanh ùn ùn kéo đến.

Bởi vì tư thế nên Tiểu Nhan buộc phải ngước đầu lên, tựa lên đùi Hàn Thanh.

Tiểu Nhan có thể nhìn thấy rõ ràng là Hàn Thanh đang khom người để hôn mình.

Lông mi cô ấy chớp chớp, vào lúc này, thật là muốn cảm thán rằng lực eo của cô ấy thật tốt.

Trên môi đau xót, Tiểu Nhan dần dần khôi phục lại tinh thần.

Đầu ngón tay của Hàn Thanh khẽ búng trán cô, ánh mắt mang theo vẻ không biết phải làm sao: “Lúc này còn có tâm trạng nghĩ đến những thứ khác sao?”
“Á..” Tiểu Nhan chu môi, oan ức nói: “Em thực sự không phải cố ý muốn phân tâm đâu.”
Ai bảo eo của anh lại có sức hấp dẫn lớn như vậy chứ 2?
“Không phải cố ý?” Hàn Thanh nghe vậy tròng mắt hơi nheo lại, nhẹ nhàng nắm lấy cằm của cô ấy, đến gần cô ấy hơn: “Vậy ý của em là nói… Anh không đủ nỗ lực à? Cho nên mới để em bị phân tâm đến chuyện khác?”
Nghe thấy vậy, Tiểu Nhan bỗng trợn tròn hai mắt: “Em không có.

Em cũng không có nghĩ như vậy.


Nói xong, cô ấy giống như là muốn chứng minh vậy.

Cô ấy chợt nhảy ra khỏi lông ngực của anh.

Nhưng bởi vì dùng sức quá mạnh mà lại trực tiếp đụng vào cằm Hàn Thanh.

Cô ấy sợ hết hồn, vội vàng ngồi xuống.

Nhưng bởi vì sai tư thế nên lại ngã nhào sang bên cạnh.

Hàn Thanh liền níu tay cô ấy, kéo cô ấy trở lại.

Sau đó, hai người cùng ngã nhào lên chiếc giường lớn.

Bịch bịch!
Sau lưng Hàn Thanh đập xuống mặt giường mềm mại, còn Tiểu Nhan thì ngã nhào vào lồng ngực rắn chắc của Hàn Thanh, ngược lại Tiểu Nhan bị đụng đau.

Bởi vì bị đụng đau nên Tiểu Nhan ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đau khổ, bầu không khí tuyệt vời như vậy lại bị cô ấy phá tan tành.

“Đau quá…” Tiểu Nhan uất ức nhìn Hàn Thanh.

Hàn Thanh: “…’ Cái cô gái ngốc nghếch này.

Bờ ngực ấm áp, xung quanh cũng chỉ có hai người bọn họ.

Bầu không khí và không gian tuyệt vời như vậy, cuối cùng cô ấy lại bị đau.

Hàn Thanh còn có thể làm gì được nữa? Chỉ có thể đưa tay xoa đầu cô ấy, nhẹ giọng nói: “Đụng vào đâu rồi?”
Không hỏi thì không sao, vừa hỏi đến thôi mặt Tiểu Nhan lại đỏ bừng lên.

Cô ấy đập vào người anh thì ấy thì còn có để đụng trúng đâu được nữa chứ? Cuối cùng khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng ấy chỉ có thể nói một câu: “Đụng vào mặt”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận