Cô Vợ Đánh Tráo


“Trời vẫn còn sớm, buồn ngủ thì ngủ thêm chút nữa đi”
Tiểu Nhan thật sự là rất mệt, cho nên cô không còn tâm trạng để suy nghĩ đến chuyện khác nữa.

Sau khi nghe anh nói như vây xong cô cũng chỉ gật đầu nhẹ nhàng một cái, rồi nằm xuống lại, tiếp tục ngủ, trước khi ngủ cô còn lẩm bẩm trong miệng: “Lạ thế… Rõ ràng là em có nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa.

Chẳng lẽ là em vừa nằm mơ?”
Hàn Thanh: “..”
Anh quay đầu nhìn cô gái nhỏ nằm trên giường một lát, nhưng chỉ một giây sau đã phải bó tay.

Rõ ràng cô vừa mới lẩm bẩm cái gì đó trong miệng xong, nhưng chỉ trong nháy mắt đã ngủ thiếp đi rồi, hô hấp rất bình thản.

Cô gái nhỏ này thật là…
Hàn Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay đắp kín chăn lại cho cô.

Lúc này, anh làm gì còn dáng vẻ lạnh lùng và xa cách như khi nấy nói chuyện với Lâm Thấm Nhi nữa?
Hàn Thanh chỉ biết trong đầu cô gái nhỏ này toàn những dây thần kinh thô, chỉ biết lý lẽ cứng nhắc, không ngờ cô còn có một mặt ngây thơ đáng yêu như thế.

Còn nữa… Bởi vì đến tận rạng sáng cô mới ngủ, cho nên sau khi nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc Tiểu Nhan đã ngủ thiếp đi, sau đó ngủ một giấc này tới tận gần giữa trưa.

Trong lúc đó, hướng dẫn viên du lịch của tour du lịch đã tới gõ cửa một lần, Hàn Thanh bèn bảo người đó cứ tiếp tục các hoạt động, bọn họ sẽ đuổi theo sau.

Sau đó hướng dẫn viên du lịch cũng rời đi.

Chờ Tiểu Nhan ngủ đủ rồi, khi cô tỉnh lại, cô mới bỗng nhiên nhớ ra tối hôm qua cô và Hàn Thanh đã ngủ cùng nhau trên cùng một cái giường.

Lúc này, trong phòng rất yên tĩnh, chỉ còn có một mình cô.


Tiểu Nhan đưa tay xoa xoa mắt, hơi mơ màng đưa tay đi sờ tìm điện thoại di động của mình.

Chẳng lẽ lại thừa dịp lúc cô ngủ, Hàn Thanh lại giống như trước kia, lén chạy ra khỏi phòng Saoø.

Cho nên Tiểu Nhan tìm điện thoại là vì muốn xem xem Hàn Thanh có gửi tin gì cho cô hay không.

Kết quả là trong Messenger hoàn toàn trống rỗng, không có một chút tin tức nào.

Người không có ở đây, cũng không nhắn cho cô một cái tin nào, rốt cuộc là anh đi đâu rồi?
Bỗng nhiên, nghĩ đến cái gì đó, Tiểu Nhan nhanh chóng xoay người xuống khỏi giường, đến cả quần áo cũng không chỉnh lại nữa, đi chân đất chạy qua phòng ngay cạnh.

Cô sốt ruột võ lên cửa, chỉ trong chốc lát đã có người đi ra mở cửa, lúc Lâm Thấm Nhi mở cửa phòng ra, nhìn thấy Tiểu Nhan, trên mặt cô ta lộ ra vẻ kinh ngạc: “Em gái Tiểu Nhan, cô dậy rồi đấy à?”
Tiểu Nhan: “..”
Cô thở hồng hộc nhìn cô ta không nói gì.

Lâm Thấm Nhi cười duyên dáng, hỏi: “Sao lại phải vội vàng như thế chứ?”
Nghe thấy vậy, Tiểu Nhan hơi sửng sốt, đúng vậy, vì sao cô lại phải vội vàng như vậy chứ? Rõ ràng là chẳng có chuyện gì xảy ra cả, thế nhưng Hàn Thanh không có ở trong phòng với cô, cũng không hề để lại tin nhắn gì cả.

Không hiểu sao trong đầu Tiểu Nhan lập tức hiện ra hình ảnh đêm hôm đó.

Cô cũng không biết Lâm Thấm Nhi có cố ý hay không, hẳn là không phải cố ý, nhưng không hiểu sao cô vẫn nghĩ tới.

Tiểu Nhan nghĩ, quả thật là mình thích ghen quá.

Thế là cô lắc đầu, thở dốc nói: “Không có gì, chỉ là tôi đột nhiên tỉnh ngủ, sau đó nghĩ đến chị Nhi, chị Nhi đã ăn cơm chưa?”

Nói xong, Tiểu Nhan sải chân tự nhiên bước chân muốn đi vào bên trong, Lâm Thấm Nhi nhìn cô định làm như vậy thì lại cố tình chặn lại bước chân của cô.

“Chị Nhi?” Tiểu Nhan khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn cô ta.

Đôi môi Lâm Thấm Nhi đỏ thắm, gương mặt tươi tắn nhìn cô: “Không phải cô vừa mới tỉnh ngủ sao? Cô vấn nên đi đánh răng rửa mặt thay quần áo đi, không phải lát nữa các cô còn đi ra ngoài chơi sao?”
Tiểu Nhan lại càng nghi ngờ hơn: “Sao chị biết được.”
Lâm Thấm Nhi ngượng ngùng cười cười, trên gương mặt cô ta dường như còn xuất vẻ thẹn thùng: “Là anh Thanh nói với tôi mà”
“..

Tiểu Nhan cảm thấy đầu của mình giống như bị thứ gì đó hung hăng đập vào một cái.

Cô nhìn liếc qua sau lưng Lâm Thấm Nhi, Lâm Thấm Nhi bèn dịch sang bên cạnh một chút, sau đó ngăn cản hết hoàn toàn tầm mắt của cô.

Cô ta còn nắm lấy bả vai của cô rồi đẩy ra.

“Được rồi, cô đang suy nghĩ cái gì đấy? Mau về rửa mặt chuẩn bị thay quần áo đi rồi đi đi”
Nói xong, không để cho Tiểu Nhan kịp phản ứng, Lâm Thấm Nhi bèn đóng cửa lại.

Sau khi đóng cửa lại rồi, Lâm Thấm Nhi tựa người lên cánh cửa, trên môi cô ta nở nụ cười lạnh.

Thật sự là quá ngu, tự mình tới cửa cho người ta làm thịt còn chưa tính, lại còn bị cô ta dùng có vài câu nói và động tác nhỏ đã lừa gạt được.

Ha, một con nhóc ngây thơ không biết gì như vậy, rốt cuộc là có gì tốt? Có lẽ ban đầu đàn ông còn thích kiểu con gái như thế này, nhưng theo thời gian dần trôi qua thì sẽ không còn cảm thấy thú vị nữa.

Chờ sau này Hàn Thanh nhìn thấy con người thật của Tiểu Nhan rồi, thì sẽ vứt bỏ cô như một đôi giày cũ mà thôi.


Chẳng qua là trước khi ngày đó đến, cô ta vẫn nên tạo ra nhiều hiểu lầm hơn nữa.

Nghĩ tới đây, nụ cười trên môi Lâm Thấm Nhi lại càng rực rỡ hơn một chút, vô cùng đắc ý.

Cô ta đã quên mất rằng khi mình bị chồng mình đánh đập, là ai đã đứng ra cứu cô ta, là ai đã đưa cô ta tới bệnh viện.

Cô ta đã quen với việc lấy oán trả ơn, cho nên căn bản là cũng không cảm thấy mình làm như vậy là có vấn đề gì, tam quan vỡ nát.

Còn Tiểu Nhan bị nhốt ở ngoài cửa, bị hành động của cô ta làm cho sững sờ.

Ban đầu cô cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, thế nhưng Lâm Thấm Nhi càng cố gắng che giấu thì lại càng khiến cho cô cảm thấy khả nghi.

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng cô luôn cảm thấy những gì Lâm Thấm Nhi thể hiện ra giống như Hàn Thanh còn đang ở trong phòng cô ta vậy.

Vả lại, xem giọng điệu nói chuyện của cô ta, có vẻ như Hàn Thanh muốn ra ngoài cùng với cô ta nữa.

Là thật sao?
Cô không dám suy nghĩ lung tung, cũng không dám nhận định luôn một cái gì, bởi vì cô không muốn trách oan bất cứ ai.

Cho nên, Tiểu Nhan cần phải ở lại để xác nhận một chuyện.

Cô không rời khỏi đó, mà ôm lấy điện thoại ngồi xổm xuống bên cạnh cửa, sau đó gửi cho Hàn Thanh một tin nhắn: “Em tỉnh rồi, anh đi đâu vậy?”
Gửi tin nhắn đi xong, Tiểu Nhan bèn kiên nhẫn ngồi đó đợi.

Một phút, hai phút, phút…
Nửa tiếng trôi qua.

Thật ra bình thường nửa tiếng cũng chẳng lâu lắm, thế nhưng đối với Tiểu Nhan đang phải chờ đợi người khác mà nói, thì nửa tiếng đồng hồ này dài như cả một thế kỷ.

Thế nhưng Tiểu Nhan cũng không sốt ruột, cô vẫn ngoan ngoãn ngồi im ở chỗ đó chờ đợi.


Cô không đợi được tin nhắn, cũng không thấy Hàn Thanh xuất hiện.

Vì ngồi xổm quá lâu nên chân cơ hơi tê, do đó Tiểu Nhan bèn chuẩn bị đổi một tư thể khác để tiếp tục ngồi xổm.

Nhưng đúng lúc này, từ ngoài hành lang truyền tới tiếng bước chân đều đều ổn định.

Nghe thấy tiếng bước chân, Tiểu Nhan vội vàng quay lại nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chỉ một lát sau cô đã nhìn thấy người mà mình vẫn luôn nhung nhớ.

Trong tay Hàn Thanh cầm một cái túi, lúc đi về phòng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi xổm ngoài hành lang, nhìn rất giống một người.

Lúc Hàn Thanh đến gần, anh mới nhìn thấy được rõ ràng.

Nhìn thấy Hàn Thanh, đôi mắt của Tiểu Nhan lập tức sáng lên, cũng mặc kệ đôi chân mình có tê hay không tê, đã nhảy dựng lên chạy tới trước mặt Hàn Thanh.

“Anh, anh đi đâu thế?”
Vừa hỏi, Tiểu Nhan còn nhìn về phía sau lưng Hàn Thanh, hỏi: “Anh đi đâu về vậy?”
Cô gái nhỏ có vẻ rất lo lắng, mà câu hỏi của cô cũng kì lạ.

Hàn Thanh nhìn thoáng qua chỗ cô vừa ngồi xổm ở đó, kết hợp với câu hỏi mà cô vừa hỏi, chỉ cần suy nghĩ trong giây lát đã đoán được mọi chuyện từ đầu đến cuối.

“Xuống dưới kia mua ít đồ, lúc đi về đi bằng thang máy lên đây, sao vậy? Chẳng lế anh còn phải đi thang bộ sao?”
Trong giọng nói của anh mang theo chút trêu chọc, trên môi là nụ cười nhẹ nhàng.

Tiểu Nhan hơi lúng túng lắc đầu: “Không phải, chỉ là em… Hơi lo lắng cho anh mà thôi, tin nhắn em gửi cho anh còn chưa được trả lời đâu”
Nửa tiếng luôn đấy!
Cô cứ ngồi xổm ở một chỗ chờ hẳn nửa tiếng liền, chẳng qua là giờ phút này Tiểu Nhan cũng không hề cảm thấy không vui một chút nào, ngược lại, cô thấy rất vui vẻ! Bởi vì phỏng đoán của cô được xác minh rồi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận