Cô Vợ Đánh Tráo


Dù Lâm Thấm Nhi là người rộng lượng, nhưng không có sở thích bị người ta nói ra nói vào như này, cô thở hổn hển trừng mắt nhìn đám người xung quanh, quát lên: “Liên quan gì đến chuyện của các cô sao? Một đám đàn bà buôn dưa lê như mấy con mụ ngoài chợ, chồng mấy cô trước khi lấy mấy cô có biết mấy người có cái tính “cực phẩm’ thế không? Đúng là đê tiện!”
Không nói tới thì thôi, mọi người chỉ trách mắng cô ta đôi câu.

Lâm Thấm Nhi vừa nói xong, xúc phạm luôn đến cả mấy người phụ nữ ở đó chỉ đứng xem kịch vui, châm chọc vài ba câu, có người nóng tính còn mắng luôn: “Tôi khinh, cái loại đàn bà tỉ tiện chỉ chăm chăm cướp chồng người nọ.

Ánh mắt nhìn việc đang xảy ra không giống với mọi người, hơn nữa lời nói cũng có ẩn ý, xem ra là người đã ở hiện trường hôm qua.

Lâm Thấm Nhi sốt ruột, đi đến kéo tay Tiểu Nhan: “Tiểu Nhan ơi, chị Lâm làm sao mà có chủ ý gì với em được, em giúp chị, chị còn cảm ơn không kịp ấy chứ, chính em hôm qua đã bảo với chị là các em chưa kết hôn, chính miệng em nói luôn ấy, vừa nãy chị muốn ngồi cùng em, nhân viên kia lại không hiểu chuyện, nói thế nào cũng bảo là không sắp xếp ngồi cạnh em được, chị nóng ruột quá mới nói chuyện của em ra, em đừng trách chị Lâm nhé”
Nhìn Lâm Thấm Nhi như thế, Tiểu Nhan cảm thán trong lòng, bà chị này lật mặt cũng nhanh thật đấy, nói một hồi lại có thể làm như tẩy trắng được hết vậy.


Đáng tiếc… Tiểu Nhan lắc đầu, rút tay mình khỏi tay Lâm Thấm Nhị, rồi nói: “Chị Lâm, em không có chê trách gì chị cả, chỉ là chị làm em thất vọng quá, chị nóng ruột buột miệng nói chuyện của em ra em có thể hiểu, nhưng thực sự là em không có nói với chị chuyện bọn em không kết hôn, tuy em không biết vì nguyên nhân gì chị phải nói dối như thế, nhưng mà… em không thích lời kia của chị một chút nào hết, giống như trù chúng em vậy.”
Nói xong, Tiểu Nhan còn lùi về sau hai bước, vẻ thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn.

Giống như những lời đó đúng là sự thật vậy.

Mà Lâm Thấm Nhi chính là kẻ tội ác tày trời.

“Ha ha, cho nên mới có câu độc nhất là lòng dạ đàn bà đúng không? Muốn cướp chồng người ta nên trù người ta ly hôn, cô gái ơi, cô ta đối xử với cô như thế thì tốt nhất nên tránh xa ả ra nhé.”
“Sao nhân viên lại cho loại phụ nữ này lên thuyền thế nhỉ? Khéo cô ta nhìn trúng chồng tôi rồi đến cướp thì làm sao bây giờ?”
“Nhân viên đâu, mấy người làm sao thế?
Không phải bảo đây là dịch vụ tuần trăng mật tốt nhất à? Cô ta có một mình thì đi thế nào? Đuổi cô ta xuống đi!”
“Đúng thế, mau mau đuổi cô ta xuống đi”
Trong thời gian ngắn, ai ai cũng lên án Lâm Thấm Nhi, mong cô mau mau xuống thuyền, không nên đứng ở đây làm gì.

Lâm Thấm Nhi luống cuống tay chân, vốn dĩ cô có thể tìm chỗ ngồi đơn, nhưng chuyện lại bị chính cô ta làm cho khó giải quyết.

Cô cũng chả phải là kẻ ngu, nhưng bị thái độ của Hàn Thanh chọc tức, cho nên cô ta mới nói hưu nói nói vượn như vậy.

Nghĩ đến đó, Lâm Thấm Nhi hối hận vô cùng.


Đáng tiếc, mọi người lại chả cho cô cơ hội hối hận, nhất quyết yêu cầu nhân viên đuổi cô xuống thuyền.

Làm nhân viên thôi mà cũng khó khăn quá, Lâm Thấm Nhi vốn đã đồng ý tìm chỗ ngồi khác rồi, nhưng bây giờ mọi người ai cũng yêu cầu đuổi cô ta xuống, việc này liên quan đến chén cơm của anh ta đó…
Nghĩ thế, nhân viên đành đi về phía Lâm Thấm Nhi.

“Cô Lâm, quy định chỗ chúng tôi chính là như thế, chỉ bằng… cô xuống thuyên nhé?”
Lâm Thấm Nhi nghe thế, trừng mắt hung hăng nhìn nhân viên nọ, sau đó quay sang Tiểu Nhan: “Tiểu Nhan ơi, chị sai rồi, chị sai thật rồi, chị không có ý trù em với anh Thanh đâu, chỉ là chị bị chồng chị chọc tức, em biết mà… chồng chị thường xuyên đánh chị, lòng chị sinh ra oán hận, cho nên nhất thời nói hưu nói vượn như thế, em tha thứ cho chị nhé? Được không em?”
Mặc dù rất ấm ức nhưng bây giờ Lâm Thấm Nhi không thể không nhận tội danh đó về mình, tuy nó chả phải là sự thật, nhưng hiện tại cô ta chỉ có thể cầu xin Tiểu Nhan thôi.

“Chị Lâm, bây giờ chị chỉ tức giận đã mở miệng rủa người khác, ai biết sau này lỡ có mục đích khác, chị sẽ còn làm ra chuyện gì nữa? Thôi thì… chị cứ xuống thuyền đi”
“Đúng thế, cô gái ạ, cô không được mềm lòng, đuổi cô ta xuống thuyền đi, người như thế không đáng để cô giúp đỡ đâu”
“Cô ta bảo mình hay bị chồng đánh à? Có khi nào do cô ta lẳng lơ quá, hay đi quyến rũ đàn ông khác, cho nên mới bị đánh?”
Đính đoong…

Có người buôn dưa nói đúng chân tướng rồi.

“Ôi dào, không khéo là thế thật ấy chứ, mà dù có như nào thì chúng tôi cũng không đồng ý cho cô ta ở trên thuyền này đâu, đuổi cô ta xuống đi”
https://img./public/images/storyimg/20210530/co-vo-danh-trao-1223-0.jpg
https://img./public/images/storyimg/20210530/co-vo-danh-trao-1223-1.jpg
Đuổi được loại phụ nữ không biết xấu hổ như Lâm Thấm Nhi xuống thuyền, mọi người lập tức quay sang tán gẫu với Tiểu Nhan.

“Ôi trời ơi, cô đúng là cô gái đơn thuần thiện lương đó, tôi nghe bảo cô là người báo cảnh sát khi cô ta bị đánh hả, còn cứu cô ta nữa?”
Tiểu Nhan bất đắc dĩ gật đầu: ‘Chuyện đúng thật bắt đầu như thế…”
“Đúng là còn trẻ chưa nhìn thấu được lòng người, cô ta ăn mặc như thế, còn ngồi chen cạnh chồng cô, ả muốn làm cái gì, lấy một đầu ngón chân tôi cũng đoán ra được, cô dễ bị bắt nạt quá, gặp tôi là tôi đã sớm ném ả xuống biển luôn rồi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận