Cô Vợ Đánh Tráo


Đẩy xuống biển sao? Cô cũng không có dũng khí làm như vậy đâu.

Lỡ như đến lúc đó Lâm Thấm Nhi không đùa nghịch nữa, cô còn phải xuống nước cứu cô ta, mấu chốt ở đây là… cô cũng không biết bơi.

Nếu không cứu Lâm Thấm Nhi, Lâm Thấm Nhi chết thì cô phải gánh tội danh giết người trên lưng.

Tội danh này Chu Tiểu Nhan cô gánh không nổi, hơn nữa ý định ban đầu của cô là giúp người chứ không phải hại người.

Cho dù Lâm Thấm Nhi có tâm tư khác, Tiểu Nhan đều không nghĩ tới việc trả thù.

Nhiều nhất chỉ là sau khi giải quyết chuyện của anh ấy, không lui tới với cô ta nữa là được rồi.

“Người phụ nữ này vừa nhìn là đã biết lớn tuổi rồi, hơn nữa ánh mắt của cô ta cũng không đúng đắn.

Tôi thấy lúc cô ta đi ngang giống như muốn ăn cô, cô và chồng cô phải chú ý nha”
“Đúng đó, trông chừng chồng cô cho thật kỹ vào, hoa dại dù thối, đối với đàn ông mà nói thì vẫn có mùi hương, cho nên cô nhất định phải trông chừng kĩ”
Tiểu Nhan bị mọi người vây quanh nói vài câu, xấu hổ đến mức không chịu được, chỉ có thể cười trừ: “Cảm ơn mọi người, tôi biết rồi”
Sau đó mọi người dần dần tản ra, Tiểu Nhan cũng ngượng chín mặt trở về bên người Hàn Thanh.

Bởi vì… Cô vừa rồi đã nói dối.

Cô và Hàn Thanh quả thật là chưa kết hôn, đừng nói đến kết hôn, hai người vừa yêu đương không bao lâu kết quả thì sao? Vừa rồi cô mạo muội đóng giả bà Hàn để dạy dỗ Lâm Thấm Nhị, đều chỉ là đóng kịch mà thôi.

Hàn Thanh… Liệu anh có cảm thấy mình là một người phụ nữ tâm cơ thủ đoạn, đùa giốn tình cảm của người khác không nhỉ?

Quả thật, bây giờ Tiểu Nhan hối hận rồi, cô không nên làm như vậy.

Ngay tại thời điểm Tiểu Nhan đang rối rắm, một ánh mắt lạnh lùng rơi trên người Tiểu Nhan.

“Còn không mau lại đây, tính đứng ở đó đến khi nào? Thuyên mà rung thì em đứng không vững đâu.”
Thanh âm nhàn nhạt rót vào tai của Tiểu Nhan, cô đỏ mặt cúi đầu chậm rãi đi về phía Hàn Thanh.

Vị trí ngồi gần biển bên trong là Hàn Thanh giữ lại cho cô.

Nhưng mà bây giờ Tiểu Nhan lại không dám đi vào, chỉ ngồi xuống ở mép ngoài, cánh tay còn chưa kịp dựa vào ghế đã bị Hàn Thanh nâng bằng hai tay, sau đó kéo cô ngồi xuống đùi anh.

“A..” Tiểu Nhan suýt chút nữa kinh động đến hô ra tiếng, may mắn là cô khống chế đúng lúc, đôi mắt trợn to, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Hàn Thanh: “Anh, anh mau thả em ra đi”
Dù gì hai ngừoi cũng đang ở nơi công cộng, cô trực tiếp ngồi trên đùi đối phương như vậy, sẽ ảnh hưởng không tốt đến hai người.

Chỉ là Hàn Thanh có vẻ không phát hiện ra, nói: “Không phải anh để lại chỗ cho em rồi sao, vì sao lại không ngồi?”
“Aizz..” Tiểu Nhan lắc đầu, cắn môi dưới: “Em đột nhiên không muốn ngồi nữa” Vừa nói, cô vừa giấy dụa muốn đứng lên khỏi đùi Hàn Thanh.

Cũng không biết có chuyện gì xảy ra với Hàn Thanh, hai tay anh thật nhanh giữ hai bên hông cô lại, giống như một sợi dây xích sắt khóa chặt người cô.

Không chỉ có vậy, anh còn chậm rãi ghé sát mặt vào cô.

“Bà Hàn, em khẩn trưởng cái gì vậy?”
Âm thanh trầm thấp phát ra từ môi mỏng của Hàn Thanh, nhiệt độ cũng quanh quẩn bên cô.

Tiểu Nhan rụt cổ bị anh ôm rất chặt, nghe được nội dung lời nói của Hàn Thanh, trong đầu cô “oanh!” một tiếng, giống như có ánh sáng hiện lên trong đầu.

Một lúc sau, cô tội nghiệp nhìn Hàn Thanh, dùng thanh âm rất nhỏ nói: “Em không phải cố ý „ đâu…
Nếu không phải Lâm Thấm Nhi nói họ không kết hôn, muốn vạch trần tại chỗ, cô cũng không việc gì phải diễn kịch.

Hiện tại Hàn Thanh nhắc tới, quả nhiên là có để ý chuyện này sao?
Có phải anh cảm thấy cô là một người phụ nữ mưu kế hay không? Có khi nào sẽ không thích cô nữa hay không?
Nghĩ đến đây, biểu cảm của Tiểu Nhan lập tức mang vẻ cuống cuống.

Anh đưa tay chọt chọt cái mũi của cô: “Anh đương nhiên là biết em không phải cố ý”
Tiểu Nhan chợt ngừng thở: “Cái gì?”
“Em cố tình”
Tiểu Nhan: “Không có, em thật sự không có “
mà…
“Khẩn trương cái gì?” Hàn Thanh sửa sang lại tóc tai và quần áo cho cô, thanh âm vẫn lạnh nhạt như trước: “Em muốn nghĩ sao cũng được, anh không trách em”
Nghe vậy, Tiểu Nhan sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh.

“Anh sẽ không trách em thật ạ?”

Hàn Thanh cười, chăm chú nhìn cô.

“Vậy… Anh không cảm thấy em làm như vậy rất toan tính sao? Lâm Thấm Nhi là… bị em đuổi khỏi thuyền.”
Tuy rằng cuối cùng là bị mọi người công khai lên án, nhưng mà nguyên nhân chính vẫn vì câu nói của Tiểu Nhan.

Nếu cô không nói như thế, có thể mọi người cũng không có ý kiến sâu sắc với Lâm Thấm Nhi như vậy.

Ai ngờ sau khi Hàn Thanh nghe xong lời cô nói, vậy mà lại dịu dàng xoa đầu cô, ngữ khí vô cùng cưng chìu.

“Không phải rất tốt sao? Chứng tỏ cô bé của anh đã trưởng thành rồi, đã biết dùng thủ đoạn đối phó người khác”
Tiểu Nhan: “..”
Trời ạ! Không ngờ anh lại nghĩ như vậy!
Tiểu Nhan quả thực không dự đoán được.

Cô còn tưởng rằng Hàn Thanh sẽ cảm thấy mình là người có quá mưu mô, dù sao đàn ông cũng đều không thích phụ nữ mưu mô.

Ai mà ngờ Hàn Thanh lại cưng chìu xoa đầu cô nói, cô bé của anh trưởng thành rồi.

Tốt rồi, tốt rồi!
Oa oa… Tiểu Nhan nhịn không được mà năm lấy cổ áo của Hàn Thanh, xúc động khôn nguôi nhìn anh.

“Anh thật sự cảm thấy như vậy sao?”
“Còn có ý nghĩ khác à? Em không tin anh?”
Tiểu Nhan cắn môi dưới, mặt đỏ hồng ghé sát vào anh: “Em hơi cảm động, hơi…
Tuy rằng đây là nơi công cộng, nhưng sau khi anh nói xong, Tiểu Nhan bỗng nhiên có một ý nghĩ, đó là phải hôn anh!
Hơn nữa còn phải là nụ hôn thật sâu!
Nhưng mà…Hiện tại có nhiều người xung quanh lắm, da mặt Tiểu Nhan mỏng, căn bản không thể làm đượ!
c “Hơi gì?” Hàn Thanh cũng không biết ý tưởng trong đầu của cô, nghĩ cô còn muốn nói tiếp nhưng mà đang xấu hổ, nên anh cúi đầu hỏi một Tiểu Nhan nghĩ nghĩ, đôi mắt đảo qua đảo lại, đột nhiên nghiêng người hôn lên má anh một cái thật kêu!
Không hôn môi, vậy thì hôn má, như vậy cũng coi như không ảnh hưởng đến mặt mũi nhỉ?
Hàn Thanh sửng sốt một chút, ánh mắt kinh ngạc nhìn cô.


Nụ hôn này của cô khiến anh bất ngờ không kịp trở tay.

Bởi vì vừa rồi anh đặt cô ngồi trên đùi, cô bé đều cảm thấy thẹn thùng, mặt đỏ đến mức muốn đẩy anh ra, ai ngờ cô lại đột nhiên có can đảm hôn anh cơ chứ?
Mà lúc Hàn Thanh đang kinh ngạc, Tiểu Nhan đã đứng dậy ngồi vào vị trí bên trong, cúi đầu mặc áo cứu sinh và mang theo dụng cụ an toàn.

Khi cô làm việc này rất chuyên chú, giống như chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra.

Trừ làn lông mi đang run lên nhè nhẹ rẩy kia.

Hôn xong còn muốn nghiêm túc làm việc, giả như không có việc gì xảy ra.

Nhưng mà lại không khống chế được khẩn trương trong lòng, bộ dạng không cẩn thận, vô tình làm chuyện xấu khiến cõi lòng Hàn Thanh dao động.

Anh rất muốn kéo cô bé qua, nằm cằm cô, cúi đầu hôn một cái, cho cô biết thế nào mới gọi là hôn môi.

Nhưng ngẫm lại xung quanh còn nhiều người như vậy, vì thế anh đã bỏ ý nghĩ này đi.

Tiểu Nhan ở bên này tuy rằng ngoài mặt tỏ ra vô cùng bình tĩnh nhưng trái tim đã đánh trống liên hồi.

Sau khi cô chuẩn bị xong xuôi đồ đạc, đeo dụng cụ an toàn lên mới phát hiện tay mình vẫn còn đang run.

Nhưng mà… cảm giác hôn trộm thật tuyệt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận