“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cô Hàn!” Lễ tân vừa nhìn thấy Hàn Mộc Tử, vừa ban nãy vẻ mặt còn vô cùng khinh thường ngay lập tức chuyển sang một dáng vẻ khác, cô ta nịnh bợ chạy đến trước mặt Hàn Mộc Tử: “Hôm nay cô Hàn lại có thời gian rảnh ghé qua công ty sao? Tổng giám đốc Hàn đi công tác mấy hôm trước rồi, bây giờ không có ở công ty”
Người phụ nữ bị bỏ rơi ở phía xa nghe thấy Hàn Thanh đã đi công tác, trong mắt lóe lên vẻ khó hiểu, anh ta thật sự đi công tác rồi sao?
Hàn Mộc Tử hơi hơi cười, nhẹ giọng trả lời.
“Tôi biết”
Phục vụ lễ tân ngẩn người một chút, sau đó lập tức phản ứng lại, tự cảm thấy bản thân hơi nhiều chuyện rồi, người ta là cô em gái được tổng giám đốc Hàn cưng chiều nhất, việc anh trai đi công tác, nhất định sẽ thông báo với em gái của mình.
Phục vụ lễ tân bối rối đưa tay lên gãi đầu: “Cô Hàn, hay là cô đưa cậu chủ lên lầu trước đi?”
Vốn dĩ Hàn Mộc Tử dự định sẽ lên lâu, nhưng vì cô nhìn ngó xung quanh, tiện thể muốn tìm Tô Cửu.
Mà bây giờ thì lại có chuyện khác cần phải giải quyết.
“Không cần lo lắng, trước hết nói xem ở đây đã xảy ra chuyện gì, cô ta là ai vậy?”
Người phụ nữ nghe thấy lễ tân nói Hàn Mộc Tử là em gái của Hàn Thanh, liền nghi ngờ dời ánh nhìn về phía Hàn Mộc Tử, khi ánh mắt cô ta hạ xuống Hàn Mộc Tử, dần dần trở nên sáng tỏ, sau đó cô ta nhanh chóng bước từng bước nhỏ đi đến trước mặt Hàn Mộc Tử.
“Cô, cô là em gái của Hàn Thanh sao? Tôi, tôi nhận ra cô…”
“Hở?” Hàn Mộc Tử nghe xong liền nhướn mày, “Cô nhận ra tôi sao?”
“Đương nhiên là nhận ra.” Người phụ nữ nhìn Hàn Mộc Tử, nụ cười dần trở nên ấm áp: “Khi cô vừa mới sinh ra, tôi thậm chí đã bế cô, chỉ là sau này cô mất tích, chúng ta cũng không có cơ hội gặp lại, không ngờ Hàn Thanh thật sự có thể tìm thấy cô, cô càng lớn càng giống mẹ.”
Phục vụ lễ tân nghe tin này, không thể kìm nén mà cười mỉa mai: “Con người cô thật sự là…
Để bay lên được ngọn cây mà cái gì cũng bịa đặt được nhỉ, lại còn dám nói đã từng bế em gái của tổng giám đốc Hàn chúng tôi, sao cô không nói cô là cô chủ nghìn vàng luôn đi? Sa sút thành bộ dạng như thế này rồi mà còn không biết hổ thẹn?
Cô Hàn, không biết người phụ nữ này đã xảy ra chuyện gì, cứ nhất quyết ở lì đây không chịu đi, còn nói là quen tổng giám đốc Hàn và cô Hàn, tôi gọi bảo vệ đưa cô ta đi ngay đây.”
Nói dứt lời, phục vụ lễ tân liền giơ tay ra hiệu gọi bảo vệ tới.
Hàn Mộc Tử lại trầm ngâm nhìn đối phương, ánh mắt thành khẩn của cô ta, nụ cười ấm áp và thuần khiết, không giống dáng vẻ của người đang nói dối.
Hay là, cô ta thật sự có quen biết mình?
“Ý của cô là, cô là bạn cũ của anh trai tôi?”
Hàn Mộc Tử hỏi thăm dò.
.
Truyện Quân Sự
Người phụ nữ gật gật đầu: “Ừ, cô tin tôi sao?”
Phục vụ lễ tân vội vàng cất lời: “Cô Hàn, cô tuyệt đối không được tin lời của cô ta, người nói quen biết tổng giám đốc Hàn như cô ta mỗi ngày không chục người thì cũng bốn năm người, nhất định không thể tin được”
Lễ tân có trách nhiệm của lễ tân, Hàn Mộc Tử chỉ có thể hơi cười nhẹ với cô ta, “Không sao, tôi có cách của mình, cứ để tôi nói chuyện với cô ta đi, cô đi làm việc của cô trước đi.”
Ý của câu nói này là sự việc xảy ra tiếp theo cô ta không cần phải quan tâm, phục vụ lễ tân ngượng ngùng nhìn Hàn Mộc Tử, cuối cùng cũng đồng ý, sau đó quay người rời đi.
Hàn Mộc Tử bước về phía trước, người phụ nữ lại vô thức lùi về phía sau một bước nhỏ, giữ khoảng cách với Hàn Mộc Tử.
“Cô đừng đến gần tôi quá, người tôi… hơi bẩn” Lúc nói câu này, trên mặt người phụ nữ rõ ràng là ngại ngùng, biểu cảm cũng rất bối rối.
“Không sao đâu” Hàn Mộc Tử hơi cười: “Cô vừa mới nói là cô đã từng bế tôi khi tôi còn nhỏ sao?” Người phụ nữ ngạc nhiên, sau đó gật đầu: “Đúng vậy, lúc dì sinh cô ra vừa hay tôi còn nhớ, thời điểm đó nhà chúng ta hai người rất vui, tôi thường xuyên tới nhà cô, vì vậy còn được bế cô.
Khi ấy ông nội Hàn có thêm một cô cháu gái nên cực kỳ vui mừng, mỗi ngày đều bế cô đến nỗi quyến luyến không rời.
Khi cô còn nhỏ vô cùng đáng yêu, bé bé xinh xinh trắng trẻo, giống như là một chiếc bánh bao mới hấp vậy”
“..
Đoạn miêu tả này làm cho Hàn Mộc Tử xấu hổ toát mồ hôi, nhìn cô ta khi nói những lời này có đầu đuôi hợp lý, trong lòng Hàn Mộc Tử đại loại cũng đã khẳng định được năm phần, người này là người quen của Hàn Thanh, hơn nữa nhất định trước đây hai nhà có thể có mối quan hệ tốt.
Chỉ là, bộ dạng hiện giờ của cô ta, nhất định là đã xảy ra biến cố gì đó.
Sau đó Hàn Mộc Tử đưa người tới khách sạn sắp xếp ổn thỏa, người phụ nữ cầm theo chứng minh thư đăng ký, đợi sau khi Hàn Mộc Tử giúp cô ta giải quyết xong thủ tục giấy tờ, cô ta cắn môi dưới nói: “Đợi sau này tôi kiếm được tiền, nhất định sẽ trả đủ số tiền này lại cho cô”
Sau đó hai bên trò chuyện vài câu, Hàn Mộc Tử tán gấu, hỏi vài câu, sau đó mới biết cô ta từ nhỏ đã có đính ước với Hàn Thanh, sau khi biết được chuyện này, cả người Hàn Mộc Tử đều cảm thấy không thoải mái.
Nếu như là trước đây lúc Hàn Thanh vẫn đang độc thân một mình, người phụ nữ này tới tới Hàn Thanh thì đây có thể là chuyện tốt, nhưng hiện tại Hàn Thanh lại đang ở cùng Tiểu Nhan rồi.
Nếu như không giải quyết ổn thỏa…
Nghĩ tới điều này, Hàn Mộc Tử vẫn quyết định để cho Tiểu Nhan đi chơi vui vẻ trước đã, dẫu sau chặng đường khó khăn, hai bên cũng không có khúc mắc mâu thuẫn, chung sống hòa thuận thì tình cảm mới có thể được hâm nóng.
Đây mới là điều quan trọng nhất.
“Cũng không phải là chuyện gì quan trọng, đợi cậu về nói lại với cậu cũng được”
Tiểu Nhan lại bị Hàn Mộc Tử kích thích trí tò mò, bất luận thế nào cũng đều một mực bám lấy cô muốn nói rõ ràng, Hàn Mộc Tử lại nói Dạ Mạc Thâm đã đón Giá Nhỏ về, nếu như cô thật sự muốn biết, cô nên mở video nói chuyện với cô ấy.
Lời này, đã khiến cho toàn tâm tình của Tiểu Nhan bị phá hỏng.
Dạ Mạc Thâm đã ở nhà rồi, lại còn mở video nói chuyện với cô? Chẳng phải là muốn cô chịu đựng ánh mắt lạnh lùng của anh sao?
Cô từ chối!
Vì vậy Tiểu Nhan không tiếp tục quấy rầy cô nữa, mà đặt tâm trạng vào trong thực tại.
Mặt trăng đã lên đỉnh rồi.
“Đang nói gì thế?” Hàn Thanh đột ngột tiến về phía cô hỏi.
Tiểu Nhan liếc anh một cái, nhẹ nhàng nói: “Không có gì, vừa rồi nhắn tin với Mộc Tử thôi, sau đó anh Dạ đã trở vê, nên em không nói chuyện với cô ấy nữa”
“ l”
Anh ta nhẹ giọng trả lời sau đó trầm mặc trở lại, hai người cùng nhau ngồi trên bãi biển.
Tiểu Nhan không phải kiểu người yêu thích sự náo nhiệt, vì vậy liền ngồi xa xa, hơn nữa cô càng thêm ngại ngùng nên cũng không chủ động tiến tới.
Kết quả những người trước đây ở trên tàu cùng với họ liền chạy tới.
“Chị Tiểu Nhan, sao chị vẫn còn ngồi ở đây thế? Nhanh đứng dậy nhập cuộc với mọi người „ nào: Bọn họ quá ư nhiệt tình, Tiểu Nhan cũng không có cách nào từ chối, chỉ có thể xoay người hướng về phía Hàn Thanh.
Hàn Thanh lại vươn tay xoa xoa đầu cô, nhàn nhạt cười nói: “Đi chơi đi”
“Vậy, vậy anh thì sao?”
“Anh ở đây chờ em”
Tiểu Nhan lúc này mới gật đầu, cùng mọi người tham qua bữa tiệc.
So với sự rụt rè e thẹn của Tiểu Nhan, những người khác có thể nói là rất nhiệt tình, sau khi cô đi tới liền hỏi han đủ thứ, thậm chí có vài người phụ nữ còn cảm thấy hứng thú với Hàn Thanh, toàn bộ những câu hỏi đặt ra đều liên quan tới Hàn Thanh.
Ví dụ như chồng cô tên là gì nhỉ, làm công việc gì thế, hai người làm sao quen được nhau Vậy, cưới nhau đã được lâu chưa.
Những câu hỏi này khiến cho Tiểu Nhan cảm thấy bất lực, thậm chí cô còn cảm thấy, nếu như Hàn Thanh không ở cùng cô ở bữa tiệc hôm nay thì đoán chừng mọi người cũng sẽ không chú ý tới cô.
Đáng tiếc là Hàn Thanh lại quá xuất sắc, một điểm sáng giữa đám người như hạc giữa bầy gà.
Điểm này, trước đây Tiểu Nhan cũng hiểu rất rõ..