Nghe thấy thế, Đậu nhỏ nhìn Dạ Mạc Thâm đầy đắc ý.
“Ba nghe thấy chưa, nếu ba mà còn bắt nạt Đậu nhỏ thì mẹ cũng không cần ba nữa!” Dạ Mạc Thâm cười khẩy, thằng nhóc thối này dám uy hiếp anh, lần trước, ngay lần đầu tiên gặp nhau đã giáng cho anh một bai tai, đánh đến mức anh ngu người luôn, rồi còn lừa người làm ba này, sau khi nhận ra thằng bé không giống những đứa trẻ bình thường, Dạ Mạc Thâm cũng không đối xử với thằng bé như với một đứa trẻ nữa.
Anh cười khẩy một cái: “Thế à? Nhưng mẹ con lại là người phụ nữ của ba, ba là ba của con, ông đây mới là người có tiếng nói.”
“Dạ Mạc Thâm!” Hàn Mộc Tử quát anh.
Dạ Mạc Thâm hoàn hồn lại, anh nhìn cô một cái, phát hiện Hàn Mộc Tử không vui nhìn mình: “Anh nói cái gì trước mặt trẻ con vậy hả? Ông đây cái gì chứ, anh định dạy hư con đấy à?”
Nghe thấy mẹ mắng ba, Đậu nhỏ lập tức đắc ý nhìn Dạ Mạc Thâm.
“Còn nữa, anh vừa nói anh là người có tiếng nói nhất hả? Thế có phải lời em nói thì không được tính đúng không?”.
truyện kiếm hiệp hay
Dạ Mạc Thâm: “..”
Trước mặt Hàn Mộc Tử, Dạ Mạc Thâm làm gì còn dám cứng rắn với cậu nhóc chứ, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn: “Đâu có đâu, trong nhà này đương nhiên em là người có tiếng nói nhất, còn anh chịu trách nhiệm chăm sóc Đậu nhỏ.
Nếu là Dạ Mạc Thâm của trước đây thì làm gì có chuyện anh sẽ nói như vậy chứ.
Có lẽ chính bản thân anh cũng không ngờ được có một ngày mình sẽ trở thành như thế này.
Vợ nói gì nghe nấy, cam tâm tình nguyện ở trong nhà làm một người ba bỉm sữa, tập trung tinh thân chăm nuôi con.
Khi giới kinh doanh và chính trị nghe thấy tin tức này đều coi nó là một tin đồn thú vị, là câu chuyện phiếm để tán gẫu, nhưng hiện tại Dạ Mạc Thâm chỉ coi gia đình mình là quan trọng nhất cho nên cũng chẳng thèm để ý tới mấy chuyện này.
Mà bây giờ, ngoại trừ các cuộc họp quan trọng ra thì tạm thời anh không tới công ty, từng vị cổ đông già trong công ty đều say sưa nói chuyện với Hàn Mộc Tử, nói cô quản lý chồng tốt.
Thật ra, trước đây khi mà bên cạnh Dạ Mạc Thâm vẫn chưa có ai, lúc anh ở công ty không đanh mặt thì cũng nghiêm mặt, bầu không khí trong mỗi cuộc họp rất nặng nề, tất cả mọi người thì đều nơm nớp lo sợ, sợ mình nói sai một từ, làm sai một chi tiết thì sẽ khiến cái người quyên cao chức trọng này nổi trận lôi đình.
Đậu nhỏ nhìn thấy ba mình như thế thì không nhịn được mà giơ tay lên che miệng cười trộm.
Đậu nhỏ thầm nghĩ có vợ thật đáng sợ, làm gì cũng phải nghe vợ, sau này lớn lên thằng bé không muốn lấy vợ, cứ sống một mình là tốt nhất.
Mới sáng sớm Giang Tiểu Bạch đã tới chỗ của Tiêu Túc, cô ấy đi khá sớm, vừa khéo tới ngay trước khi Tiêu Túc đi ra ngoài, vẻ mặt Tiêu Túc không thay đổi đưa cho cô ấy một chùm chìa khóa.
Giang Tiểu Bạch lắc lắc chìa khóa trước mặt cậu ta, cười như không cười hỏi: “Tôi bảo này, chúng ta chỉ mới gặp nhau có vài lần, tình cảm đôi bên thì càng chẳng có mấy, vậy mà anh vẫn yên tâm giao chìa khóa cho tôi à? Anh không sợ tôi cuỗm hết của cải của anh đi hả?”
Nghe thấy thế, Tiêu Túc liếc nhìn cô ấy: “Nếu được thì cô cứ làm thế đi”
Giang Tiểu Bạch hô lên: “Tôi không phải loại người đấy, huống hồ tôi còn là người nổi tiếng đấy! Mặc dù cũng không nổi lắm nhưng tôi vẫn phải giữ mặt mũi chứ, nếu như tôi làm chuyện gì có lỗi với anh thì anh cứ đưa chuyện đó lên mạng đi.
Còn nữa, anh biết nhà tôi ở đâu, tôi có chạy trời cũng không khỏi nắng, yên tâm đi”
“Tôi còn phải đi làm, tôi đi trước đây”
Sau khi Tiêu Túc rời đi, Giang Tiểu Bạch mở cửa tiến vào nhà, sau khi đi dạo một vòng, cô ấy mới hiểu được ý nghĩa câu nói của Tiêu Túc.
Chúa ơi, có muốn cuỗm tài sản của cậu ta cũng vô ích, cậu ta có của cải gì đâu chứ?? Kẻ trộm mà tới thì cũng không muốn vào xem căn phòng này!!!
Nghĩ tới đây, Giang Tiểu Bạch tức giận lấy điện thoại ra gọi điện cho Tiêu Túc.
Điện thoại đổ chuông một hồi lâu Tiêu Túc mới nghe máy.
“Anh có ý gì hả?” Tiêu Túc vừa mới bắt máy, Giang Tiểu Bạch đã hùng hổ chất vấn.
Tiêu Túc đang lái xe, nghe thấy thế thì nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”
“Tồi hỏi anh có ý gì hả! Tôi tới nấu cơm cho anh mà anh đối xử với tôi như vậy à?”
Tiêu Túc thực sự không hiểu chuyện gì, càng nhíu mày lại: “Nói rõ ràng đi”
“Tiêu Túc! Anh đừng có giả vờ nữa! Trong phòng bếp nhà anh chỉ có một cái nồi cơm điện, trừ cái đó ra thì không có gì nữa, à, còn có một cái tủ lạnh, nhưng tủ lạnh cũng trống trơn! Như thế mà anh bảo tôi nấu cơm cho anh à? Anh đang làm khó tôi đấy hả?”
“mm ….
Tiêu Túc hơi dừng lại: “Bình thường tôi vẫn thế, làm đơn giản một chút là được”
“Đơn giản một chút là được???” Giang Tiểu Bạch nhìn căn bếp trống trơn, thật sự không biết nên nói gì mới phải, cô ấy nghĩ tới chuyện gì đó, không thể tin được mà hỏi: “Đừng nói là bình thường anh cũng nấu cơm như vậy đấy nhé?”
Không biết Tiêu Túc đang nghĩ gì, cậu ta khế ừ một tiếng.
Thấy cậu ta thừa nhận, Giang Tiểu Bạch thật sự không biết nên nói gì nữa, cô ấy không nói gì và im lặng một hồi lâu.
Một lát sau Tiêu Túc mới giải thích: “Bình thường tôi bận làm việc nên rất ít khi ăn cơm ở ^”
nhà: Trước đây, lúc cậu Dạ chưa bận chăm con, cậu ta đi theo cậu Dạ cũng rất bận, việc bị cậu Dạ cho làm việc tới nửa đêm là chuyện thường xảy ra, mà với một người đàn ông như cậu ta mà nói, cậu ta chỉ cần ăn no, không cần ăn ngon, cho nên đôi khi cậu ta sẽ ăn ở ngoài cho qua bữa, còn nếu mà rảnh rỗi ở nhà thì sẽ nấu một cái gì đó.
Vốn dĩ Giang Tiểu Bạch cho rằng cậu ta cố ý trêu đùa mình, nhưng sau khi nghe cậu ta nói thì cô ấy chợt nhận ra cái người đàn ông này vốn chẳng coi việc ăn cơm là chuyện to tát gì, sau khi biết sơ về cuộc sống của cậu ta, cô ấy buồn bực nói: “Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ tự nấu theo ý mình, được rồi, tôi cúp máy đây.”
Sau khi cúp điện thoại, Giang Tiểu Bạch đứng chống nạnh và nhìn khắp căn bếp.
Một lát sau Tiêu Túc mới giải thích: “Bình thường tôi bận làm việc nên rất ít khi ăn cơm ở ^”
nhà: Trước đây, lúc cậu Dạ chưa bận chăm con, cậu ta đi theo cậu Dạ cũng rất bận, việc bị cậu Dạ cho làm việc tới nửa đêm là chuyện thường xảy ra, mà với một người đàn ông như cậu ta mà nói, cậu ta chỉ cần ăn no, không cần ăn ngon, cho nên đôi khi cậu ta sẽ ăn ở ngoài cho qua bữa, còn nếu mà rảnh rỗi ở nhà thì sẽ nấu một cái gì đó.
Vốn dĩ Giang Tiểu Bạch cho rằng cậu ta cố ý trêu đùa mình, nhưng sau khi nghe cậu ta nói thì cô ấy chợt nhận ra cái người đàn ông này vốn chẳng coi việc ăn cơm là chuyện to tát gì, sau khi biết sơ về cuộc sống của cậu ta, cô ấy buồn bực nói: “Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ tự nấu theo ý mình, được rồi, tôi cúp máy đây.”
Sau khi cúp điện thoại, Giang Tiểu Bạch đứng chống nạnh và nhìn khắp căn bếp.
Một lát sau Tiêu Túc mới giải thích: “Bình thường tôi bận làm việc nên rất ít khi ăn cơm ở ^”
nhà: Trước đây, lúc cậu Dạ chưa bận chăm con, cậu ta đi theo cậu Dạ cũng rất bận, việc bị cậu Dạ cho làm việc tới nửa đêm là chuyện thường xảy ra, mà với một người đàn ông như cậu ta mà nói, cậu ta chỉ cần ăn no, không cần ăn ngon, cho nên đôi khi cậu ta sẽ ăn ở ngoài cho qua bữa, còn nếu mà rảnh rỗi ở nhà thì sẽ nấu một cái gì đó.
Vốn dĩ Giang Tiểu Bạch cho rằng cậu ta cố ý trêu đùa mình, nhưng sau khi nghe cậu ta nói thì cô ấy chợt nhận ra cái người đàn ông này vốn chẳng coi việc ăn cơm là chuyện to tát gì, sau khi biết sơ về cuộc sống của cậu ta, cô ấy buồn bực nói: “Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ tự nấu theo ý mình, được rồi, tôi cúp máy đây.”
Sau khi cúp điện thoại, Giang Tiểu Bạch đứng chống nạnh và nhìn khắp căn bếp..