Cô Vợ Đánh Tráo


Hàn Mộc Tử nói với anh trai chuyện này không có mục đích gì khác.

Chỉ hi vọng Hàn Thanh có thể nhìn nhận vấn đề này, sau đó xử lý thích đáng.

Dù sao đây là vấn đề có liên quan tới uy tín cá nhân, hơn nữa trước đây hai nhà có giao tình tốt, nếu như cứ coi như không biết như vậy, cũng thực sự không hợp lẽ.

Mặt khác, Hàn Mộc Tử cũng hi vọng Hàn Thanh có thể xử lý được chuyện của Hứa Yến Uyển, Tiểu Nhan bên kia mới có thể bớt lo.

Ai, cô vừa là em gái, vừa là bạn thân, cũng cực kì khó xử.

Hàn Thanh cũng không ngờ Hàn Mộc Tử sẽ xem xét vấn đề trên nhiều phương diện như vậy.

Ngay từ đầu anh ta quả thật không hề để ý đến chuyện này, nhưng bây giờ sau khi nghe Hàn Mộc Tử nói vậy, Hàn Thanh cũng ý thức được chỗ không đúng.

Quả nhiên là con gái sẽ tương đối thận trọng, phụ nữ mới hiểu phụ nữ.

Anh ta cảm thấy cô ấy không để tâm, nhưng tại sao cô ấy lại tìm đến mình vào lúc này, còn không phải để xin giúp đỡ, thì vì cái gì?

"Có phải anh cảm thấy em gái anh nói rất có lý không?"
Hàn Thanh liếc nhìn cô: "Em lớn rồi."
Hàn Mộc Tử: "...!Loại chuyện như vậy rất rõ ràng đó anh à? Hiện tại anh định làm như thế nào? Là muốn tự mình xử lý, hay là muốn cô em gái này đứng ra thay anh xử lý?"
Thật ra chuyện này Hàn Mộc Tử thật sự muốn mình ra mặt thay cho Hàn Thanh để xử lý, Hứa Yến Uyển kia là một người kiêu ngạo, bị người mình ngưỡng mộ trong lòng từ chối, đến lúc đó đoán rằng cô ấy sẽ rất khó chịu.

Hơn nữa Hàn Mộc Tử cũng lo lắng lúc Hàn Thanh tự mình xử lý sẽ nói lời gì đó khiến người ta tổn thương.

"Thay anh xử lý?" Hàn Thanh buồn cười nhìn cô: "Em chắc chứ?"
"Chắc chứ, dù sao em cũng là con gái, khá hiểu cô ấy.

Hơn nữa em cảm thấy, vào thời điểm thích hợp kéo cô ấy lại một cái cũng không tính là quá đáng, cô ấy vốn là người có thiên phú, để cô ấy làm từ tầng dưới lên, thực sự quá bạc đãi cô ấy!"
"Ừm, Yến Uyển là người có tài, hơn nữa đi theo bên cạnh bác Hứa nhiều năm cũng học tập không ít thứ."
"Nói như vậy, anh bằng lòng giao chuyện này cho em xử lý?"
"Nếu như em muốn."
"OK, cứ quyết định như vậy đi." 
Sau khi hai anh em nói xong, lại yên lặng ăn cơm trong chốc lát, sau đó Dạ Mạc Thâm gọi điện thoại tới, giọng nói buồn rầu kêu Giá Nhỏ đang khóc, kêu cô về sớm một chút.

Hàn Mộc Tử cẩn thận lắng nghe, căn bản cũng không có nghe tiếng trẻ con khóc bên kia điện thoại.

Anh đang gạt cô.

Có điều cô cũng không muốn vạch trần anh, chỉ có thể nói: "Sắp rồi, em ăn cơm xong sẽ về."
"Ăn xong chưa?"
Hàn Mộc Tử nhìn thức ăn trên bàn: "Cũng sắp rồi, còn khoảng năm phút."
"Được, vậy anh chờ em bên ngoài."
Hàn Mộc Tử: "?"
Người này còn chạy tới đây sao?
"Bây giờ anh đang ở đâu? Không phải anh đang ở ngoài nhà hàng đấy chứ?"
Dạ Mạc Thâm im lặng một hồi sau đó ừ một tiếng.


Hàn Mộc Tử hoàn toàn cạn lời.

Sau khi cúp điện thoại, Hàn Mộc Tử nói chuyện này cho Hàn Thanh, Hàn Thanh nghe xong không nhịn được nói: "Một phút cũng không rời em được à? Nhưng vậy cũng tốt, ăn cơm xong cậu ta liền tới đây rồi, vậy em ra ngoài trước đi."
"Nhưng còn chưa ăn hết đồ ăn mà." Hàn Mộc Tử nhìn thức ăn trên bản, có chút cảm giác tội lỗi.

"Không sao, chỉ còn dư lại chút ít, đi thôi."
Hàn Thanh đã nói như vậy, Hàn Mộc Tử cũng không có từ chối nữa, vì vậy gật đầu, cầm túi của mình đứng lên: "Vậy em về trước đây."
"Ừm, đi đường chú ý an toàn."
Sau khi rời khỏi phòng riêng, Hàn Mộc Tử đi về phía trước mấy bước, liền thấy một bóng người quen thuộc đang dựa vào tường, cô hơi sửng sốt một chút, sau đó đi tới.

"Không phải anh nói còn đang ở bên ngoài sao?" Hàn Mộc Tử hỏi.

Dạ Mạc Thâm cất điện thoại di động đi, đi tới ôm cô vào lòng: "Có chút chờ không nổi, cho nên liền đi vào, nếu em còn không ra, anh có thể đã phá cửa mà vào rồi."
Hàn Mộc Tử: "...!Tật xấu gì thế này? Em vừa ra ngoài có một chút, anh đã trông em chặt như vậy, xem em là tội phạm à?"
Giọng của Dạ Mạc Thâm hơi khó chịu: "Em ở sau lưng anh ăn cơm với người đàn ông khác, đi cả một tiếng, anh còn không được đi tìm em à?"
"Cái gì gọi là em ở sau lưng anh ăn cơm với người đàn ông khác, đó là anh trai em, đó là anh vợ của anh có được không?"
" Vậy cũng không được." Dạ Mạc Thâm nghiêm mặt: "Dù sao cứ là nam thì đều không được." 
"Không thể nói lý được với anh!" Hàn Mộc Tử trách anh một câu, nhưng trong giọng nói không có chút tức giận, ngược lại có chút ý làm nũng.

Dạ Mạc Thâm ôm cô chặt thêm vài phần, cúi đầu nặng nề cắn lên môi cô một cái: "Đúng vậy, anh chính là không thích nói lý, cho nên về sau em không được ở sau lưng anh ăn cơm với người đàn ông khác, cũng không được để anh đợi lâu."
"Tật xấu." Hàn Mộc Tử nhỏ giọng oán anh một câu sau đó hỏi: "Giá Nhỏ đâu? Anh tự đi tới đây, vứt con bé ở nhà rồi?"

"Con gái quan trọng cũng không quan trọng bằng vợ."
Hàn Mộc Tử: "...!Dạ Mạc Thâm!" "Được rồi, về nhà thôi."
Hàn Mộc Tử bị anh ôm có chút bất đắc dĩ đi về phía trước.

Trên đường trở về, Hàn Mộc Tử chủ động kể lại nội dung nói chuyện giữa hai anh em cho Hàn Mộc Tử, sau đó nói bản thân muốn mời Hứa Yến Uyển tới công ty làm việc, nghe thế Dạ Mạc Thâm nhíu mày.

"Đó là chuyện của anh em, sao em phải đứng ra?"
"Bởi vì anh ấy là anh trai em mà, em sợ anh ấy xử lý không tốt, cho nên đứng ra thay anh ấy, có vấn đề gì à?"
Dạ Mạc Thâm nhíu mày, cảm thấy mình nên gọi cho Hàn Thanh một cú điện thoại, một người đàn ông trưởng thành mà chuyện của mình còn xử lý không tốt, lại còn muốn em gái giúp anh ta xử lý?
Có điều Hàn Mộc Tử giống như biết được trong lòng anh đang suy nghĩ gì, trực tiếp bóp nát ý nghĩ đó: "Nếu anh dám gọi điện thoại nói gì đó với anh trai em, về sau buổi tối không cho anh vào phòng em."
Dạ Mạc Thâm: "...!Phòng của em gì chứ, là phòng của chúng ta."
"Vậy sao? Vậy nếu anh dám gọi điện thoại nói bậy bạ với anh trai em, em liền dọn đi."
Dạ Mạc Thâm: "..."
"Đầu tiên em là người nhà họ Hàn, sau đó mới là người nhà họ Dạ, chuyện này em nhất định phải xử lý."
https://img./public/images/storyimg/20210602/co-vo-danh-trao-1276-0.jpg
https://img./public/images/storyimg/20210602/co-vo-danh-trao-1276-1.jpg.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận