**********
“Đúng vậy đấy ông xã, có quá nhiều người ở đó, sang bên đó cũng không thể chúc thọ được, cho nên em và Tiểu Bạch đã ở đây đợi một lát trước, vừa rồi nói chuyện với mọi người cũng khá vui đấy."
Những người vừa chứng kiến trận chiến bằng lời nói lúc ban nãy: “...”
Nói chuyện cũng khá vui?
Tôi tin cái đầu bà đấy!
Bà mắng người ta khá vui có phải không?
Giang Ngạn Kha nở một nụ cười vui vẻ an tâm, nhìn hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời của mình một trái một phải lần lượt khoác lấy tay ông ấy, cảm thấy hạnh phúc vô cùng! “Trò chuyện vui vẻ là tốt rồi, ba còn lo sợ rằng hôm nay hai người đến sẽ thấy không quen nữa đấy, không ngờ là do ba đã nghĩ nhiều rồi.”
Không không không! Ông ấy thật sự đã nghĩ nhiều rồi, nhưng không phải là hai người bọn họ không quen, mà là đã quá mạnh mẽ rồi!Tất cả mọi người đều đang âm thầm gào thét trong lòng.
Còn dáng vẻ mạnh mẽ ban nãy của Đỗ Tiêu Vũ đầu mất rồi, bây giờ lại đang ngả vào bên cạnh Giang Ngạn Kha, rõ ràng là tác phong của một người phụ nữ nhỏ.
Lại nhìn sang Giang Tiểu Bạch, mặc dù không có dịu dàng như nước như Đỗ Tiêu Vũ, nhưng rõ ràng là cô ấy cũng đang đóng vai một đứa con gái ngoan ngoãn.
Một người, cứ luôn miệng gọi ba, một người cứ luôn miệng gọi chồng, một gia đình ba người đang tiến về phía đám đông bên kia.
Đợi sau khi người đã đi khỏi, đám đông đưa mắt nhìn nhau, chợt có tiếng khen ngợi một câu “Tại sao đột nhiên tôi cảm thấy ông ba của nhà họ Giang này...!trông có vẻ như khá là...!hạnh phúc đấy chứ?"
Người đang nói là một người đàn ông, hơn nữa câu nói này của anh ta cũng thể hiện tiếng lòng của những người đàn ông đang có mặt.
Vợ của mình thì dịu dàng như nước, còn con gái ngoan ngoãn nghe lời, đối với người ngoài thì quả quyết, nhưng lại rất nghe lời của mình, một bên là vợ, một bên là con gái, cũng không hề tranh giành, hòa thuận với nhau, đây không phải là điều hạnh phúc nhất trên thế gian này sao...!
Than ôi, những người đàn ông vốn dĩ còn đang thương hại cho Giang Ngạn Kha đột nhiên lại ngưỡngmộ ông vô cùng.
Lão bà nhà họ Giang đang bị tên con trai cả vây quanh.
Hôm nay là tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của bà ta, hồi đó bà ta vất vả lắm mới sinh được 3 đứa con trai, tuổi còn trẻ trung thì chồng đã bỏ bà ta đi mất, sau đó một mình bà ta nuôi ba đứa con lớn lên, bây giờ cuối cùng cũng đã thấy con mình đạt được thành công, thậm chí còn tổ chức một bữa tiệc mừng thọ lớn như vậy cho bà ta, trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu.
Mặc dù khi còn trẻ, chồng đã bỏ bà ta, trong lòng bà ta cũng cảm thấy rất bất bình, rất phẫn nộ, nhưng bà ta là một người mẹ, thì căn bản là không thể bỏ rơi con mình mà đi mất được.
Thế là một mình bà ta cắn răng mang theo ba đứa con sống như thế.
Giang Tiểu Bạch biết những việc này, cũng đã từng nghe ba cô ấy nhắc đến nhiều lần rằng khi đó một mình bà nội cô ấy nuôi ba đứa trẻ khó khăn như thế nào.
Bởi vì nguyên do đó, cho nên ấn tượng của Giang Tiểu Bạch đối với người bà này cũng không tệ lắm.
Chẳng qua là cái tư tưởng trọng nam khinh nữ đó đã ăn quá sâu vào trong suy nghĩ của bà ta, nhưng ở một số khía cạnh ý nghĩa nào đó, bà nội Giang là một người phụ nữ đặc biệt kiên cường và vĩ đại.
Nếu như bà ta có thể vứt bỏ những định kiến về bản thân cô và về ba mẹ cô thì tốt quá rồi.“Mẹ, Tiêu Vũ và Tiểu Bạch đến rồi.”
Giang Ngạn Kha mang theo vợ và con gái của mình đến trước mặt bà lão nhà họ Giang, nhẹ nhàng cất giọng nhắc nhở một câu.
Vợ con của ông cả và ông hai đều đã đến hỏi thăm bà lão Giang hết rồi, lúc này đang đứng gần đó và quan sát hai người họ.
Với tư cách là một người mẹ, Đỗ Tiêu Vũ tự mình làm gương chúc thọ bà lão Giang trước.
Giang Tiểu Bạch ở phía sau, cả hai chúc thọ đều khá đơn giản, không giống như bà vợ của ông hai, mỗi lời nói ra phải gọi là ba hoa khoác lác đủ thứ.
Bà lão Giang tuy rằng không thích vợ con của ông ba, nhưng dù sao hôm nay cũng là tiệc mừng thọ, ở đây đang có mặt bao nhiêu người ngoài trong lòng bà lão như bà ấy hiểu rõ, cho nên lúc này tự nhiên cũng không nói bọn họ cái gì cả, chỉ có thái độ thì hờ hững rồi gật gật đầu, không mấy mặn mà như với gia đình của ông cả và ông hai lúc ban nãy.
Sau khi chúc thọ xong, Giang Tiểu Bạch và Đỗ Tiêu Vũ cũng đi theo mọi người đứng sang một bên.
Giang Mai đang đứng ở sau lưng mẹ cô ta, ban nãy khi cô ta chúc thọ cho bà, đã nói rất dài dòng, khiến cho bà lão vui vẻ vô cùng, vì muốn để làm cho bà nội có thể thích cô ta nhiều hơn một chút.
Và những uất ức mà cô ta phải kiềm nén ở chỗ Giang Tiểu Bạch ngày hôm nay, sắp chuẩn bị được đòi lại từ chỗ của bà nội rồi.
Nhưng lại không ngờ rằng hôm nay bà nội khôngthèm nói đến mẹ con Giang Tiểu Bạch, thậm chí còn không nói thêm một câu dư thừa nào, chuyện này làm sao có thể như thế được?
Trong lòng Giang Mai không phục, vì vậy khi nhìn thấy Giang Tiểu Bạch quay trở lại chỗ, cô ta lập tức ra khỏi vị trí, chạy đến bên bà lão nhà họ Giang, khoác tay bà ta.
“Bà nội ơi, Mai Mai có chuyện muốn nói với bà.”
Nhìn thấy Giang Mai đột nhiên chạy đến bên cạnh bà lão, Giang Tiểu Bạch chỉ cảm thấy ấn đường chợt co lại, trong lòng có một dư cảm mơ hồ.
Giang Mai này, chẳng lẽ là muốn giở trò xấu vào lúc này đấy à?
Nghĩ đến đây, khi Giang Tiểu Bạch vừa đang định nói cái gì đó, con trai lớn của bác gái cả là Giang Hữu lại đột nhiên lên tiếng nói: “Giang Mai, hôm nay là tiệc mừng thọ của bà nội, khách khứa đều đang đợi đây nè, em có chuyện gì muốn nói, thì đợi một lát sau hằng nói sau với bà đi.”
Giang Mai không ngờ rằng anh họ sẽ ngăn mình lại, sửng sốt một lúc rồi đáp lời: "Em, bây giờ em sẽ nói với bà nội, chỉ có vài câu thôi mà.”
Vẻ mặt của Giang Hữu không được tốt lắm nói: “Chỉ có vài câu mà em cũng không thể chờ lát nữa à, có biết bao nhiều khách khứa đang ở đây như thế này, không lẽ là em muốn mọi người phải đợi một mình em à?”
Bà lão nhà họ Giang nghe vậy, gương mặt nở nụ cười, vỗ vỗ cánh tay của Giang Mai: “Mai Mai, nếu cógì muốn nói thì lát nữa hằng nói vậy, con quay về chỗ đi." “Nhưng mà...” Giang Mai vẫn không chịu thua, ánh mắt trừng lên nhìn về phía Giang Tiểu Bạch đang đứng.
Giang Tiểu Bạch nhìn thấy cô ta đang trừng mắt với mình, nhưởng môi, nhướng mày lên với cô ta, rồi chớp chớp mắt.
Phản ứng này theo cách lý giải của Giang Mai, rõ ràng là đang thị uy và khiêu khích, ngay lập tức cô ta tức giận, trực tiếp lớn tiếng nói: “Giang Tiểu Bạch, ánh mắt của em là có ý gì? Chị chỉ muốn nói chuyện với bà nội mà thôi, nhưng khi nhìn thấy chị bị đuổi đi, thì em lại đắc ý đến như thế à?”
Giang Tiểu Bạch: “.
”
E rằng Giang Mai là người chậm phát triển trí tuệ mất rồi, bà lão nhà họ Giang đã lên tiếng bảo cô ta khoan hắn nói, rõ ràng là rất để tâm đến bữa tiệc mừng thọ ngày hôm nay.
Có thể không xem trọng à?
Đây là lần đầu tiên ba người con trai nhà họ Giang tổ chức một bữa tiệc mừng thọ lớn đến như vậy cho mẹ của mình, hơn nữa lại còn mời rất nhiều người, có ai mà không biết rằng bà lão nhà họ Giang này rất yêu thể diện, thêm vào đó đây là tiệc mừng thọ lần thứ bảy mươi của bà ta, Giang Mai làm như thế kia rõ ràng là đang tát thẳng vào mặt của bà ta.
“Bà nội, cháu không phải muốn nói với bà bất cứ điều gì khác, cháu chỉ muốn nói với bà là, Tiểu Bạchimg.