Nói xong Giang Tiểu Bạch cũng thấy tức giận, cô bỗng nhiên không muốn ngồi trong xe của Tiêu Túc nữa, trực tiếp thảo dây an toàn rồi mở cửa xe.
"Đi đâu đấy?" Tiêu Túc gọi cô lại.
Giang Tiểu Bạch quay đầu lại nhìn anh, cười trừ: " Không làm phiền anh Tiêu chở tôi nữa, tôi có thể tự gọi xe."
Ping!
Giang Tiểu Bạch đóng mạnh cửa lại, chân đi giày cao gót đi về phía lề đường.
Dáng người cô cao cao, chân lại dài nên bước đi cũng lớn.
Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Túc bỗng nhiên thấy đau đầu.
Vừa rồi phản ứng của anh đúng là có hơi quá đáng nhưng Giang Tiểu Bạch bây giờ cũng giống như anh vậy thôi.
Anh ta lái xe theo phía sau Giang Tiểu Bạch.
"Lên xe đi, ở đây cô không gọi được xe đâu."
Giang Tiểu Bạch: "Tôi gọi được xe hay không không phải anh nói là xong, tự tôi có thể xử lý được.
Anh Tiêu đừng bao giờ để tôi ngồi lên xe anh nữa, tôi không muốn lại bị dọa đến lâm bệnh đâu.""Xin lỗi, vừa rồi tôi phản ứng có hơi quá đáng, bây giờ tôi xin lỗi cô.
Có thể lên xe được chưa?"
Nghe xong, Giang Tiểu Bạch đứng lại, nở nụ cười gượng gạo: "Anh không cần phải xin lỗi đầu, tôi sợ tôi không chịu đựng nổi lời xin lỗi này."
Những câu này khiến Tiêu Túc phải cau mày, nhìn vào đôi mắt đang tức giận của Giang Tiểu Bạch: "Có cần thiết phải tức giận như vậy không?"
Câu hỏi này làm Giang Tiểu Bạch sững sờ ra một lúc.
Đúng vậy, tại sao cô phải giận dữ như vậy chứ? Coi như là anh ta nghiêm túc đi thì cô cũng đâu cần nổi giận, dù sao hai người cũng chỉ là đóng giả thôi mà?
Giang Tiểu Bạch cũng tự cảm thấy mình hơi quá đáng nhưng cô không đỡ nổi cái biểu cảm bây giờ của mình, chỉ có thể cười trừ: "Anh dừng xe đột ngột gây ra tiếng kêu to như thế, tôi bị dọa hú hồn hú vía, tại sao lại không thể nổi giận chứ?"
Cô đổ hết mọi sự giận dữ của mình vào việc anh bất ngờ hãm phanh xe.
Việc này thì Tiêu Túc chỉ có thể xin lỗi cô: "Được rồi, vừa rồi là lỗi của tôi, lên xe đi."
Giang Tiểu Bạch vẫn đứng im bất động.
Tiêu Túc nhìn gương mặt trắng nõn và mảnh mai ấy bỗng nhiên nói: "Cô tự lên hay muốn tôi xuống bế cô lên?"
Câu nói có hơi hướng lưu manh này truyền đến tại cô khiến sắc mặt thay đổi, giọng nói khó chịu với Tiêu Túc: "Anh!" "Hả?" Tiêu Túc hất cằm về phía ghế bên cạnh: "Lên hay không lên?""Tôi không lên.
Tôi không tin là anh sẽ xuống bế tôi lên xe thật."
Giang Tiểu Bạch dứt khoát đứng nguyên tại chỗ, khoanh tay trước ngực, hất cằm khiêu khích anh.
Hai người, bốn mắt nhìn nhau.
Một giây, hai giây...!Sau năm giây thì Tiêu Túc dừng xe, tháo dây an toàn rồi bước xuống xe, động tác nhanh gọn lẹ.
Giang Tiểu Bạch vốn dĩ đứng rất kiêu ngạo nhưng vừa nhìn thấy Tiêu Túc bước xuống xe thì có chút hoang mang.
Đợi đến khi anh bước đến đứng trước mặt cô thì dáng vẻ tự cao vừa rồi cũng không còn nữa, bắt đầu nhìn anh với ánh mắt dè chừng, cảnh giác.
"Anh muốn làm gì? Không phải anh muốn bể tôi lên xe thật đấy chứ? Tiêu Túc, tôi nói cho anh biết, còn lâu tôi mới thèm lên xe của anh, anh...a...!
Giang Tiểu Bạch tròn mắt, cô muốn đẩy anh ra nhưng chợt nhận ra rằng mình không đủ khỏe để làm điều đó.
Anh bế cô vào tong xe một cách rất nhẹ nhàng, thậm chí còn nghiêng hẳn người vào thắt chặt dây an toàn cho cô.
Giang Tiểu Bạch muốn chống cự nhưng Tiêu Túc nắm chặt cổ tay để cô ngồi xuống ghế, gương mặt đầu nham hiểm: "Cô còn muốn xuống xe nữa, có tin tôi trói cô lại luôn không?"
Cái biểu hiện này của anh đúng là làm cô phải hoảng sợ.
Giang Tiểu Bạch đơ người, sững sờ nhìn anh.
Còn Tiêu Túc đợi cô ngồi yên rồi mới đóng cửa xe lại.Giang Tiểu Bạch ngồi ở ghế bên cạnh, cổ tay vẫn còn lưu lại hơi ấm từ lòng bàn tay của anh, tim bỗng đập loạn nhịp.
Mặc dù bình thường tùy tiện quen rồi, cảm thấy mình là một nữ anh hùng dù cho trời sập đi nữa cũng có thể chống chịu được.
Nhưng vừa rồi bị Tiêu Túc bế lên trong chốc lát thì đột nhiên nhận ra rằng có những chuyện hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của cô.
Anh nói bế, vậy là cô bị bế lên rồi.
Không biết tại sao sau khi phản kháng lại mà không được, tâm trạng của Giang Tiểu Bạch lại có chút ít thay đổi, mặt với tai nóng hết cả lên.
Còn Tiêu Túc đã ngồi vào ghế lái từ lúc nào, nhìn cô.
Hai người mặt đối mặt.
Giang Tiêu Bạch ngay lập tức liếc đi chỗ khác, không nhìn anh.
"Về nhà cô hay về nhà tôi?"
Giang Tiểu Bạch đã ăn no rồi nên về nhà Tiêu Túc cũng không có ích gì.
Nhưng thiết bị máy tính lại để hết ở nhà Tiêu Túc, vốn dĩ định nói là về nhà anh nhưng mở miệng ra lại là câu: "Về nhà tôi."
Tiêu Túc cũng không nói gì thêm, chỉ tập trung lái.
xe.
Suốt một dọc đường đi, Giang Tiểu Bạch chỉ im lặng không nói không rằng, không những không trêu đùa anh ta mà còn chẳng nói chuyện gì.
Điều này khiến Tiêu Túc không khỏi ngạc nhiên nên đã nhìn cô thêm vài lần.
Giang Tiểu Bạch bị anh ta nhìn nhiều thấy khó chịu, chừng mắt lại: "Anh nhìn gì mà nhìn?"
Tiêu Túc.
"...Đúng là tính khí khó chiều, lười so đo với cô ta luôn.
Anh không.…........, Giang Tiểu Bạch lại hào hứng: "Sao, có phải anh thấy tôi im lặng lại có chút không quen không? Tôi nói cho anh biết, chúng ta chỉ đóng giả là người yêu của nhau nên từ giờ trở đi anh đừng có mà không nói không rằng đã bế tôi như thế."
Trước đây cứ mỗi khi nhắc đến là anh ta liên tục nhắc nhở rằng hai người chỉ là giả vờ nên bây giờ Giang Tiểu Bạch cũng phải nói.
Nói xong nhìn thấy bộ dạng cau mày của Tiêu Túc, cô lại cảm thấy rất đã đời.
"Nếu như không phải cô cứ nhất định không chịu lên xe thì tôi cũng sẽ không...!"Không làm sao? Tôi không lên xe là anh liền bế tôi lên xe? Đây là cái logic gì vậy?
Tiêu Túc: "Có phải anh không có gì để nói không?"
Tiêu Túc nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói hời hợt: "Nhường cô nói hết rồi, tôi còn có gì để nói chứ?" "Thôi đi, tôi có gì nói nấy được chưa? Anh nói vậy cứ như tôi nói năng không có lý lẽ không bằng.
Trước đây là ai suốt ngày lải nhải bên tai nhắc nhở tôi chúng ta chỉ là mối quan hệ giả vờ, là anh hả? Vì thế nên bây giờ tôi ccungx nhắc lại anh một câu, anh có ý kiến gì à?" "Không có ý kiến gì hết.
Cô tiếp tục nói đi."
Giang Tiểu Bạch: "..."
Bỗng nhiên Tiêu Túc liếc nhìn cô, thong thả thoảiimg.