Đột nhiên Hàn Mộc Tử vươn tay ra ôm lấy bả vai Dạ Mạc Thâm, sau đó nhẹ nhàng tựa đầu lên vai anh.
“Anh không cần hoang mang, cũng không cần sợ hãi, ký ức chính là ký ức, nó chỉ quấy nhiễu tinh thần anh, chẳng có chút tác dụng nào cả.
Chuyện lúc trước đều đã trôi qua rồi, bây giờ em ở bên cạnh anh, chúng ta có Đậu Nhỏ và Giá Nhỏ, ông ngoại anh cũng ở bên anh nữa.”
Lời nói dịu dàng của Hàn Mộc Tử đi sâu vào lòng Dạ Mạc Thâm, đầu ngón tay của anh cử động, ôm Giá Nhỏ chặt hơn một chút, khỏe mỗi chậm rãi cong lên.
Đúng vậy, Mộc Tử của anh nói rất đúng.
Mặc dù đã trải qua nhiều sóng gió gian khổ, nhưng bây giờ những người quan trọng đều đang ở cạnh anh, còn anh phải đối mặt với thần chết nhưng không phải cuối cùng anh vẫn còn sống khỏe mạnh đây sao?
Nhưng mà, Dạ Mạc Thâm nhíu mày lại: “Em nói những lời này là hy vọng sau này anh không đi theo em nữa sao?”
Hàn Mộc Tử họ nhẹ một cái, vẻ mặt hơi lúng túng: “Em cũng có nói thế đâu, em chỉ thấy anh buồn bã u sầu thế này nên an ủi anh một chút thôi mà, để tránh một ngày nào đó anh suy nghĩ nhiều quá mà hóa điên mất.”
Dạ Mạc Thâm nhìn cô một cái, nắm lấy mũi cô, trầm giọng: “Hứm.”
Hai người đùa giỡn như cặp đôi vừa mới yêu.
Từ ngày Lâm Hứa Chính nhìn thấy Hứa Yến Uyển ở tập đoàn nhà họ Hàn thì trong lòng luôn xuất hiện cảm giác không quá chân thật.
Vì vậy, anh ta bèn thuê người đi điều tra chuyện ngày trước của Hứa Yến Uyển, bởi vì đột nhiên cô ta nói mình phá sản rồi, nhất định có lý do gì đó liên quan đến chuyện này.
Sau khi Lâm Hứa Chính điều tra xong thì anh ta đã biết được quá trình tập đoàn nhà họ Hứa từ một tập đoàn nổi tiếng ở nước ngoài trở nên tàn lụi, cuối cùng thì biến mất.
Xem xong những tài liệu đó, Lâm Hứa Chính chỉ có thể cảm thán, bởi vì anh ta cũng không ngờ nhà họ Hứa giỏi giang năm ấy lại biến mất như thế.
Trong một đêm, cả nhà họ Hứa chỉ còn lại một mình Hứa Yến Uyển.
Con người sinh ra đều có lòng trắc ẩn, cho dù là người xa lạ thì sau khi biết được hoàn cảnh của Hứa Yến Uyển, ai cũng sẽ sinh ra đồng cảm.
Huống chi, ba bọn họ còn là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau.
Nói thật lòng thì Lâm Hứa Chính cũng coi Hứa Yến Uyển như em gái mình.
Quan trọng nhất là Lâm Hứa Chính vẫn luôn biết tình cảm của cô ta với Hàn Thanh.
Nhưng mà Lâm Hứa Chính cứ nghĩ rằng Hàn Thanh muốn sống một mình cả đời nên tấm chân tình của Hứa Yến Uyển e rằng sẽ như dã tràng xe cát.
Nhưng sau đó Lâm Hứa Chính không ngờ ở giữa sẽ xuất hiện một Tiểu Nhan, cô ấy lại có thể hạ gục Hàn Thanh.
Hơn thế nữa, anh ta càng không ngờ nhà Hứa Yến Uyển sẽ phá sản, chỉ còn lại một mình cô ta, cuối cùng cô ta còn chạy đến tập đoàn nhà họ Hàn nữa chứ.
Ngồi ngẫm lại thì anh ta cảm thấy có gì đó khiến người ta không an lòng.
Nhưng rất nhanh sau đó, Lâm Hứa Chính lại nở một nụ cười hàm ý sâu xa.
Người bạn Hàn Thanh của anh ta vẫn luôn bình tĩnh tự tin hết mức, nếu như anh ta rơi vào tình huống có hai người phụ nữ tranh giành tình cảm vì anh ta, một người là bạn chơi từ nhỏ, một người là cô gái mình thích, anh ta sẽ có phản ứng thế nào?
Quả thật, Lâm Hứa Chính rất muốn thấy phản ứng lúc ấy của Hàn Thanh, nhưng mà nếu như làm như vậy thì phải đánh đổi quá lớn.
Vì vậy, Lâm Hứa Chính hẹn Hứa Yến Uyển ra ngoài gặp nhau.
Lúc Hứa Yến Uyển nhận được điện thoại của Lâm Hứa Chính thì không hề ngạc nhiên chút nào, từ ngày chạm mặt ở công ty, Hứa Yến Uyển đã đoán được anh ta sẽ tới tìm cô ta.
“Không ngờ tốc độ của anh lại nhanh như vậy, xem ra mấy năm nay, anh quản lý công ty chẳng ra làm sao nhưng địa vị của nhà họ Lâm ở thành phố Sài Gòn không giảm đi chút nào.”
Nghe cô ta nói vậy thì Lâm Hứa Chính khẽ mỉm cười, nói nhẹ nhàng: “Xem ra em đã đoán ra anh sẽ tới tìm em rồi hả?”
“Ừ” Hứa Yến Uyển gật đầu, lạnh nhạt nói: “Nhưng mà em không ngờ tốc độ của anh lại nhanh thế này.”
Lâm Hứa Chính không muốn nói mấy lời thừa thãi với cô ta nữa, trực tiếp hẹn cô ra.
Hai người hẹn nhau ở một quán cafe.
Lâm Hứa Chính ngồi bên trong đợi sẵn, bởi vì anh ta ngồi trên tầng hai nên tầm nhìn khá rộng, từ xa anh ta đã nhìn thấy Hứa Yến Uyển đang đi về phía bên này qua cửa sổ thủy tinh.
Trước đây, khi Hứa Yến Uyển ra ngoài đều có xe chuyên dụng đưa đón, quần áo, túi, đồ trang sức trên người đều là hàng hiệu.
Nhưng bây giờ thì sao, bộ quần áo mà cô ta đang mặc chẳng khác gì so với bộ mà anh ta nhìn thấy cô ta mặc ở công ty ngày đó.
Phải mặc đồ công sở tới, còn cả đôi giày cao gót mà cô ta đang đi, trông thấy rõ là không vừa chân.
Một người đã từng là quý cô giàu sang quyền quý, nay lại sa sút thành dáng vẻ nhếch nhác này.
Lâm Hứa Chính cầm tách cafe lên nhấp một ngụm, không rõ cảm xúc trong lòng thế nào.
Trước đây, tình cảm giữa ba người rất tốt, dù sao lúc ấy mọi người đều đơn thuần, không nghĩ gì nhiều, nhưng sau đó Lâm Hứa Chính có bạn gái nên dần dần tách khỏi nhóm.
Sau đó nữa, Hứa Yến Uyển di dân theo ba mẹ.
Bây giờ thì…
Hứa Yến Uyển đã đi vào quán cafe, cô ta nói tên với nhân viên phục vụ thì nhân viên đó dẫn cô ta lên lầu.
“Đến rồi.” Lâm Hửa Chính lịch sự đứng dậy kéo ghế cho Hứa Yến Uyển.
Hứa Yến Uyển nhìn thấy vậy thì không nhúc nhích, mãi hồi lâu mới nói: “Em chẳng còn là cô chủ nhà họ Hứa nữa rồi, sau này anh không cần làm những chuyện này đâu.”
Nghe vậy thì Lâm Hứa Chính nhíu mày lại: “Hứa Yến Uyển, em cảm thấy anh làm những điều này là vì thân phận của em sao?”
Hứa Yến Uyển mím môi không nói gì nữa.
“Đây là do anh nể mặt tình cảm chúng ta lớn lên bên nhau trước kia, em hiểu chưa?”
Khi nói chuyện, Lâm Hứa Chính cong ngón tay lên búng trán Hứa Yến Uyển một cái: “Nhà phá sản rồi, chẳng lẽ không nhận cả anh trai nữa sao?”
Anh trai?
Hứa Yến Uyển ngạc nhiên nhìn Lâm Hứa Chính.
“Chúng ta lớn lên bên nhau, khi anh hiểu chuyện thì em mới chỉ bé tí thế này thôi.” Lâm Hứa Chính còn khua tay múa chân một lúc: “Lúc em đi học được học sinh nam trong trường theo đuổi điên cuồng, từ chối thì bị người ta theo dõi, còn không phải anh giải quyết giúp em sao?”
Nhắc đến trước đây, Hứa Yến Uyển chìm vào trong dòng ký ức.
Đúng vậy, năm đó, ba người lớn lên cùng nhau, cô ta là đứa con gái duy nhất trong nhóm nên được chăm sóc đặc biệt.
Nhưng mà những lần chăm sóc đặc biệt ấy hầu như đều đến từ Lâm Hứa Chính, còn Hàn Thanh… Cực kỳ ít.
Trừ khi cô ta mở miệng yêu cầu, hoặc nói đúng hơn là bị anh ta đúng lúc gặp phải thì anh ta mới không thấy chết không cứu.
“Không phải phá sản thôi sao? Em đã là một người phụ nữ trưởng thành rồi, chút khổ cực ấy vẫn chịu đựng được thì cũng chẳng còn gì nghĩ không thông nữa.”
Nghe anh ta nói vậy, Hứa Yến Uyển rủ mắt xuống, nhàn nhạt cười ra tiếng.
“Đúng vậy, không phải chỉ là phá sản thôi sao…”
Không phải chỉ phá sản thôi sao…
Có gì ghê gớm đâu chứ?
Quả thực chẳng có gì ghê gớm, to tát cả, nhưng Hứa Yến Uyển chỉ muốn khóc mà thôi, đối với cô ta mà nói thì bây giờ cô ta chẳng còn gì cả.
Còn Hàn Thanh ưu tú như vậy, cô ta lại chẳng có gì hết…
Nghĩ tới đây, vành mắt Hứa Yến Uyển ươn ướt.
“Anh không có ý gì cả, hôm nay anh hẹn em ra đây chính là ôn lại chuyện cu.
Sau đó Lâm Hứa Chính bảo cô ta ngồi xuống, Hứa Yến Uyển ngồi xuống thì điều chỉnh lại tâm trạng của mình rồi mới ngẩng đầu lên..