Anh ta và Hứa Yến Uyển lớn lên cùng nhau.
Trên thế giới này, ngoài ba mẹ cô ta ra thì người hiểu rõ suy nghĩ Hứa Yến Uyển nhất chính là anh ta.
Bởi vì Lâm Hứa Chính giỏi nhìn lòng người.
Quả thực, Hứa Yến Uyển rất biết che giấu tâm trạng của mình, nếu không phải lớn lên bên nhau thì có khi Lâm Hữa Chính cũng không thể đoán được suy nghĩ của cô ta.
“Anh có ý gì?”
Hứa Yến Uyển nhìn anh ta với ánh mắt không thể tin nổi, bên môi từ từ nở nụ cười ảm đạm.
Lâm Hứa Chính nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Em cũng đã vào tập đoàn nhà họ Hàn được một thời gian rồi, chắc hẳn em cũng biết bây giờ Hàn Thanh đã có bạn gái rồi chứ?”
“Thế thì sao?”
Hứa Yến Uyển hỏi ngược lại.
Nghe cô ta nói vậy thì Lâm Hứa Chính nhíu mày, thế thì sao?
“Không phải em thích anh ta sao?”
“Đúng vậy, em không giả bộ trước mặt anh nữa, em thích anh ấy, nhưng việc em thích anh ấy thì có liên quan gì với việc anh ấy có bạn gái rồi?”
Lâm Hứa Chính: “…”
“Cũng bởi vì anh ấy có bạn gái rồi nên em không thể thầm lặng thích anh ấy sao?”
Hứa Yến Uyển nhấn mạnh từng câu từng chữ, nói hết lòng mình ra: “Em và Hàn Thanh lớn lên bên nhau, em quen anh ấy bao nhiêu năm thì thích anh ấy bấy nhiêu năm, cho dù em ra nước ngoài thì tình cảm của em dàn cho anh ấy cũng chưa từng vơi đi.
Bây giờ, bởi vì anh ấy đã có bạn gái rồi nên em phải vứt bỏ toàn bộ tình cảm của mình, thậm chí không thể ở cùng một công ty với anh ấy nữa sao?”
Một loạt câu hỏi này khiến Lâm Hứa Chính nghẹn lời, không nói được gì, nhưng rất nhanh sau đó, anh ta đã nghĩ ra lời ứng đổi, anh ta tiến lên vài bước, đặt tay lên vai Hứa Yến Uyển, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ anh ta đã có người mình thích rồi, em tội gì phải thế này?”
“Em tình nguyện.” Hứa Yến Uyển tránh khỏi tay anh ta, lùi lại phía sau một bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Hứa Chính: “Em thích anh ấy là chuyện của bản thân em, không liên quan tới bất cứ ai hết, cho dù chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ thì anh cũng không có tư cách can thiệp vào chuyện của em.”
Lâm Hứa Chính: “Cho dù anh ta vĩnh viễn không đáp lại em cũng không có liên quan gì đến em sao?”
“Đúng!”
Lâm Hứa Chính mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó nữa nhưng Hứa Yến Uyển thấy vậy thì chặn lời anh ta trước: “Anh Lâm, anh đừng nói gì nữa, vốn dĩ người ngoài cuộc không thể xen vào chuyện tình cảm của mỗi người được, em tin anh hiểu rõ chuyện này hơn em.
Nếu như có người nói với anh rằng anh đừng nhớ nhung về người vợ đã mất của mình nữa, đi cưới người khác, anh sẽ đồng ý sao?”
Những lời này của Hứa Yến Uyển chạm thẳng vào tận sâu trái tim anh ta.
Bởi vì người vợ đã mất của Lâm Hứa Chính là vảy ngược của anh ta, không thể cho người khác biết một cách dễ dàng được, nếu có ai đó bảo anh ta kết hôn lần nữa thì anh ta sẽ trở mặt với người đó luôn.
Vì vậy, ban đầu còn có người khuyên anh ta nhưng sau đó biết rồi thì không ai khuyên anh ta nữa.
“Không nói gì được nữa đúng không? Thế là tốt, sau này anh đừng tìm em nói mấy lời như thế này nữa, anh yên tâm đi, em sẽ không làm gì cả.”
Khi nói ra câu cuối cùng, bên mỗi Hứa Yến Uyển còn có nụ cười trào phúng, sau đó cô ta quay người rời đi.
Lâm Hứa Chính đứng im tại chỗ ngây ngốc hồi lâu, mãi một lúc mới khôi phục lại, anh ta ngồi xuống ghế, vươn tay xoa vùng giữa hai đầu lông mày, không biết phải làm sao.
Thật là khiến người ta đau đầu mà, Hứa Yến Uyển này còn cố chấp hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh ta.
Sẽ không làm gì sao?
Hy vọng cô ta thực sự không làm gì mới tốt.
Nếu không… Anh ta không muốn nhìn thấy kết cục Hàn Thanh và Hứa Yến Uyển cả đời không qua lại với nhau, sau đó, tình cảm nhân nghĩa ngày xưa cũng không thể tồn tại nữa.
Vốn dĩ hôm nay Lâm Hứa Chính định lôi kéo Hứa Yến Uyển tới công ty mình, có chuyện gì thì sẽ có người anh trai này lo cho cô ta, dù sao thấy cô vất vả khổ cực thế này, trong lòng anh ta cũng không dễ chịu.
Đáng tiếc, rối não muốn chết.
Hứa Yến Uyển rời khỏi quán cafe, đi tới một ngã rẽ, cô gạt sợi tóc qua sau tai rồi nhẹ nhàng lau giọt nước mắt nơi khỏe mắt đi, đứng im tại chỗ đó.
Mọi chuyện xảy ta từ trước tới ngày hôm nay, Hứa Yến Uyển chưa từng cảm thấy ông trời không công bằng, dù sao nhà họ Hứa có ngày này cũng là do ba của cô ta tự gánh lấy, cũng chỉ trách trước đây cô ta quá bất cẩn, không ngăn cản ba kịp thời.
Nhưng bây giờ thì sao?
Cô ta đã làm sai gì chứ? Rõ ràng cô ta chỉ làm việc ở công ty mà thôi, cô ta không gây ra chuyện gì cả.
Nhưng cô ta lại bị Lâm Hứa Chính gọi ra.
Rõ ràng là bạn bè chơi với nhau từ nhỏ nhưng lời nói của anh ta lúc đó chẳng hề suy nghĩ cho cô ta chút nào.
Thậm chí không hỏi thăm một câu, bây giờ cô ta có sống tốt hay không?
Thực ra Hứa Yến Uyển không tính sẽ nhận được sự quan tâm từ Lâm Hứa Chính, nhưng cô ta cũng không hy vọng anh ta đến can thiệp vào chuyện của cô ta.
Chuyện ngày hôm nay, quả thực anh ta quá đáng rồi.
Hứa Yến Uyển nhắm mắt lại, sau khi khôi phục lại cảm xúc như bình thường thì nhanh chóng rời đi.
Hứa Yến Uyển trở về công ty.
Vừa nãy cô ta xin nghỉ nửa ngày nên lúc cô ta quay lại thì quản lý hơi ngạc nhiên hỏi: “Yến Uyển, không phải em xin nghỉ nửa ngày hả? Sao lại trở về rồi?”
Hứa Yến Uyển mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Chị Văn, em giải quyết việc riêng xong rồi nên em về sớm.”
“Như vậy à.” Tưởng Văn Văn khen cô ta: “Không tệ, mọi tâm tư đều đặt vào công việc, vô cùng tốt.
Nhưng mà nhìn mắt em kìa, sao lại hơi hồng hồng thế kia? Vừa khóc hả?”
Tưởng Văn Văn nói xong thì đi tới trước mặt Hứa Yến Uyển, nghiêm túc nhìn cô ta.
Đột nhiên bị người ta tiến sát vào như thế khiến Hứa Yến Uyển hơi sửng sốt, nhưng bình tĩnh lại rất nhanh, lắc đầu khẽ cười nói: “Không sao đâu, vừa nãy em đi trên đường có một cái xe phóng qua nổi gió làm cát bay lên, bay vào mắt em, sau đó em không nhịn được nên mắt biến thành thế này.
Có phải trông em xấu lắm không chị Văn, em vào nhà vệ sinh một lát rồi trở lại ngay.
“Không sao, không sao, không xấu chút nào! Em xinh đẹp thế này, cho dù mắt hơi đỏ thì cũng khiến người ta yêu thích, sao có thể xấu được chứ?”
Tưởng Văn Văn vỗ nhẹ lên vai cô ta: “Em đó, năng lực làm việc rất tốt, nhưng tính cách này thì… Quá quật cường, có chuyện gì khó khăn thì cứ nói với chị, chị Văn lớn tuổi thế này rồi, chuyện em chưa trải qua thì chị cũng đã nếm thử hết rồi, chị có thể giải đáp thắc mắc của em.
“Cảm ơn chị Văn, chị Văn thật tốt.”
“Aizz, con bé này, đi vào nhà vệ sinh một chút đi.” Tưởng Văn Văn đẩy vai cô ta, Hứa Yến Uyển rời đi.
Cô ta vừa đi khỏi thì Tưởng Văn Văn lại thấy một bóng người lén la lén lút lấp ló ở cửa, thấy cô ta nhìn sang thì nấp sang một bên.
Tưởng Văn Văn nhíu mày lại, sau đó đi ra ngoài.
“Nhân viên lễ tân sao?”
Nhân viên lễ tân bị tóm: “…”
“Cô không trực ở quầy lễ tân, chạy tới bộ phần của tôi làm gì đây?”
Tưởng Văn Văn thật cạn lời.
Nhân viên lễ tân ngó về hướng Hứa Yến Uyển vừa đi, sau đó hỏi: “Chị Văn, Hứa Yến Uyển làm việc ở bộ phận của chị sao?”
“Đúng vậy, cô bé đó rất chịu khó, hơn nữa cũng rất thông minh, tôi định mài giữa cô ấy một chút, sau này sẽ là một trợ thủ đắc lực trong công việc của tôi..