Nếu đã là anh em.
Vậy thì không thể xảy ra chuyện, tôi coi cậu là anh em, cậu tự nhiên lại suy đoán tôi làm cái chuyện như thế này.
"Tớ không cãi nhau với cậu nữa, dù sao bây giờ cậu nói như vậy, sau này cậu thật sự thích anh ta, thì sẽ có trò hay để xem, tớ sẽ yên lặng chờ cậu tự tát vào mặt mình." "Phương Đường Đường, cho tớ đi chết đi!" "He he, tớ sẽ không! Tối nay chúng ta đi bar nhé!" "...!Cút đi!"
Giang Tiểu Bạch tức giận hét lên cúp điện thoại của Phương Đường Đường, sau đó tức giận đứng tại chỗ, khoanh tay nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Nói cô thích Tiêu Túc? Cô mà thích Tiêu Túc mới là chuyện lạ!
Sau đó, Giang Tiểu Bạch để điện thoại xuống, đi vào phòng bếp làm cơm trưa.
Giữa trưa sau khi Tiêu Túc tan làm, nhìn thấyGiang Tiểu Bạch cũng đang tức giận đối mặt với anh ta, cầm bát và đũa đặt lên bàn mà cô cũng dùng sức làm cho phát ra tiếng động.
Tiêu Túc nhướng mày: "Ai đã chọc giận cô vậy?" Giang Tiểu Bạch nhìn anh ta một cách khinh thường: "Không có, ai dám chọc tôi tức giận chứ?"
Tiêu Túc.
"..."
Anh ta nhưởng mày: "Bản thảo có vấn đề gì sao?" Từ khi dọn đến, cô ấy vẫn luôn rất hòa nhã, mặc dù hai người đã xảy ra xích mích với nhau nhưng cô ấy chưa bao giờ mất bình tĩnh như hôm nay nên Tiêu Túc cũng chỉ đoán nhìn mặt của cô mà đoán là do công việc.
Ai biết Giang Tiểu Bạch vừa nghe xong, lập tức trợn trừng ánh mắt lên nói: "Anh hỏi như vậy là sao? Anh đang quan tâm về vấn đề công việc của tôi?"
Tiêu Túc chỉ muốn nói, tôi chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.
Giang Tiểu Bạch lại nói: "Tôi không phải vì vấn đề này!" "Đó là chuyện gì?" "Anh đừng có hỏi nữa được không?"
Giang Tiểu Bạch đột nhiên nhìn Tiêu Túc trước mặt cảm thấy có chút khó chịu, nghĩ đến những lời mà Phương Đường Đường nói, cả người cũng cảm thấy không ổn.
Bởi vì cô phát hiện ra Tiêu Túc vào buổi sáng bế mình vào phòng, cô đã luôn suy nghĩ về chuyện này.Sau đó nghĩ đến bây giờ Giang Tiểu Bạch tất nhiên vẫn chưa quên chuyện này, trong đầu lúc nào cũng rối tung lên.
Cô cảm thấy rằng cô chắc chắn đã bị Tiêu Túc làm ảnh hưởng.
Vì vậy, điều mà cô cảm thấy khó chịu bây giờ là, bản thân tại sao lại như vậy chứ?
Tiêu Túc không biết Giang Tiểu Bạch là bị làm sao, rõ ràng buổi sáng hai người bọn họ không phải không có nói chuyện sao? Khi anh ta đưa cô vào phòng ngủ, cô vẫn ngủ say giống như heo.
Bản thân cũng không có lý do gì để quấy rầy cô ấy đang ngủ, vậy lý do khiến cô ấy tức giận là gì?
Cô không muốn nói rằng, Tiêu Túc cũng đừng có làm phiền cô nữa.
Sau khi Giang Tiểu Bạch đợi Tiêu Túc đi khỏi, cô dứt khoát mở ứng dụng của xem phim truyền hình và bắt đầu load các chương trình tạp kỹ hài hước, hấp dẫn.
Trải qua cả một buổi trưa, cô cũng dần dần quên đi Tiêu Túc và cuối cùng cũng điều chỉnh tốt được tâm trạng của mình.
Tuy nhiên, cô cảm thấy hiện tại mình không nên gặp Tiêu Túc sẽ tốt hơn, vì vậy cô đã nhắn tin cho Tiêu Túc nói rằng cô có việc phải làm vào buổi tối và sẽ không thể nấu ăn cho anh ta, để cho anh ta giải quyết bên ngoài.
Sau đó, cô gọi ngay cho Phương Đường Đường.
Phương Đường Đường mỉm cười hì hì khi nhận được cuộc gọi của cô: "Cuối cùng cũng nghĩ đến tớsao? Tối nay cậu có muốn cùng tớ đi chơi không?" “Đi!” Giang Tiểu Bạch ngay thẳng đáp lại Bạc Vân Thiên: “Tối nay tớ đi theo chị em.
Gần đây toàn ở nhà, tự nhiên muốn thư giãn một chút.”
Thế là cả hai lại cùng nhau đi đến quán bar trước kia.
Sở dĩ bọn họ không đổi vị trí thực ra là vì người đàn ông trong mộng của Đường Đường là ca sĩ hay hát của quán bar đó, mặc dù không biết người đàn ông trong mộng của côc ấy sẽ hát ở đó trong bao lâu nhưng ít nhất mấy tháng nay anh ấy đều hát ở đây.
Vì vậy, Phương Đường Đường thường xuyên đi đến đây để được ngắm nhìn anh ấy.
Như bình thường hay đi đến đây, Phương Đường Đường chen chúc để được nhìn thấy người đàn ông trong mộng của cô ấy, trong khi đó Giang Tiểu Bạch lại tự mình đi đến quầy bar uống rượu.
Anh trai làm ở quầy bar là người lần trước, anh ta liếc nhìn phía sau Giang Tiểu Bạch một cái, khẽ hỏi: "Em gái, bạn trai em không đi cùng à?"
Nghe thấy vậy, Giang Tiểu Bạch lớn tiếng nói: "Ai nói anh là anh ta là bạn trai tôi?"
Anh trai quầy bar trợn mắt nhìn cô, "Không phải sao?"
Rõ ràng là anh giai ở quán bar này đã hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Tiêu Túc, dù sao lần trước Giang Tiểu Bạch nói trước mặt anh ta rằng cô không biết Tiêu Túc, cuối cùng lại thừa nhận có quen biết, còn đưa Tiểu Tô đi.Sau đó hai người gặp nhau, nhanh chóng ngôi xuống nói chuyện.
Vì vậy, anh chàng ở quán bar luôn cảm thấy rằng cặp đôi nhỏ này có không khí và tình cảm cũng vô cùng tốt.
Giang Tiểu Bạch nhìn vẻ mặt của anh ta, biết rằng mình có giải thích nhiều thế nào anh ta cũng không tin, dứt khoát không thềm giải thích nữa, trực tiếp nói: "Lên quầy bả đi, giống như lần trước." "Được thôi."
Sau đó cô vẫn ngồi một mình im lặng thưởng thức rượu, im lặng không nói gì.
Anh trai ở quán bar phát hiện cô buổi tối nay không có tâm trạng tốt nên tiến lại gần hỏi cô: "Không phải cô đang cãi nhau với bạn trai sao?"
Nghe vậy, Giang Tiểu Bạch cảm thấy có chút buồn cười, ngay cả bạn trai cô cũng chưa có, làm sao có thể cãi nhau?
Nhưng cô cũng lười giải thích nên đành gật đầu.
"Cãi nhau thật sao? Vậy đây là cô đang mượn rượu giải sầu sao?" “Ừ, lời anh nói là đúng.” Giang Tiểu Bạch một hơi uống cạn rượu trong lỵ, sau đó khí thế ngất trời nói: “Uống thêm một ly nữa.”
Anh trai ở quán bả tốt bụng nhắc nhở: "...!Cô uống như thế này rất dễ say!"
Khương Hiểu chống cắm nhìn anh ta chằm chằm: "Làm sao có thể chứ? Lần trước tôi không say, hơn nữa anh cũng biết tôi đến đây để giải khuây phiềnmuộn bằng cách uống rượu, bà đây đang vui uống được bao nhiêu thì uống.” “Được rồi.” Khách hàng yêu cầu, anh ta chỉ có thể làm theo.
Sau đó Giang Tiểu Bạch uống cạn liên tiếp ba chén, lúc uống đến ly cuối cùng ánh mắt có chút thay đổi, khi Phương Đường Đường quay lại nói chuyện với Giang Tiểu Bạch, Giang Tiểu Bạch đã bắt đầu nói chuyện luyện thuyền rồi.
Cô nói Đông, Giang Tiểu Bạch nói Tây, Phương Đường Đường nói bên trái, Giang Tiểu Bạch lại kéo cô sang phải, làm Phương Đường Đường tức điên lên, lập tức chất vấn anh trai ở quầy bar: "Rượu này đều là do anh đưa cho cô ấy uống?"
Chàng trai tại quán bar bị mắng, nhún nhún vai tỏ vẻ ngây thơ: "Không có liên quan đến tôi.
Khách hàng yêu cầu tôi phải làm theo.
Không có lý do gì để chê tiền cả, đúng không?"
Lời này nói cũng rất đúng, Phương Đường Đường không nói về vấn đề này nữa, mà nhìn Giang Tiểu Bạch hỏi: "Tiểu Bạch, cậu có sao không? Uống thành như vậy rồi thì làm sao mình đi ngắm người trong mộng của mình được chứ? Mình làm sao có thể yên tâm được cơ chứ."
Giang Tiểu Bạch chớp chớp mắt, "Đường Đường...!Tại sao cậu lại ở chỗ này? Cậu đến đây làm cái gì?"
Phương Đường Đường: "..."
Đúng vậy, bây giờ cô ấy cũng không biết tại sao cô lại ở đây nữa, Phương Đường Đường gần như tức giận muốn đánh người sau khi nghe được lời này.img.