**********
Sau khi nhân viên lễ tân nói chuyện với cô xong, gương mặt vẫn thần bí, cười hề hề: "Tốt lắm, bây giờ tôi đã nói hết những chuyện tôi biết cho cô nghe rồi, cô đừng nói cho người khác là tôi nói đó, tôi đi trước đây."
Sau khi người này rời đi, Tiểu Nhan còn đứng ngây ngốc tại chỗ, thật lâu cũng không tiêu hóa lời nói của nhân viên lễ tân.
Hứa Yến Uyển là vị hôn thê của Hàn Thanh?
Nếu như những điều này là thật, vậy...!còn cô, cô là gì?
Cưỡng ép tham gia vào tình cảm của người ta, người thứ ba?
"Cô em, có lên xe hay không?"
Tài xế đang thúc giục cô, Tiểu Nhan phục hồi lại tinh thần: "Xin lỗi bác tài, có thể phiền bác đợi tôi thêm một chút không, tôi có chút việc muốn đi hỏi rõ."
"Chờ cô? Vậy tôi còn làm ăn gì được nữa..."
"Phiền bác tài rồi, lát nữa tôi sẽ trả thêm tiền xe cho bác."
Khi nghe cô nói như vậy, lúc này tài xế mới hài lòng gật đầu một cái: "Được, vậy cô đi đi, chỉ là đừng để tôi đợi quá lâu."
Sau đó Tiểu Nhan nhanh chóng chạy trở về, chạy đến nửa đường, cô lại dừng chân.
Không đúng, tại sao cô phải đi tìm Hứa Yến Uyển để hỏi rõ.
Nếu như cô ta thật sự là vị hôn thê của Hàn Thanh, vậy cô phải tìm Hàn Thanh hỏi rõ mới đúng, dẫu sao Hàn Thanh mới là người gần gũi với cô.
Cô phải nghe chính miệng anh nói.
Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan lại quay trở về, tài xế kỳ quái nhìn cô vừa đi ra ngoài không bao lâu đã trở lại.
"Cô không cần vào nữa à?"
"Không cần, tôi nhớ ra còn có chuyện khác, chúng ta đi thôi."
"Đi đâu?"
Tiểu Nhan vốn là muốn nói địa chỉ nhà họ Hàn, nhưng là lời đến mép lại trở thành địa chỉ nhà mình: "Đi thôi."
Mặc dù cô không biết bây giờ Hàn Thanh đang đi đâu, nhưng nếu như anh đã nói không muốn gặp mình, vậy hãy để cho anh yên tĩnh một chút đi.
Hơn nữa vào lúc này đầu óc Tiểu Nhan cũng rất loạn, bị những lời nói nhân viên lễ tân đánh một cái nên có chút chưa hoàn hồn lại.
Cô cảm thấy, mình cần phải về nhà suy nghĩ rõ ràng một chút, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Sau khi về nhà, ngay cả cơm tối Tiểu Nhan cũng không ăn mà lên giường nằm ngủ luôn, nằm một chút, nước mắt không tự chủ mà chảy xuống từ hốc mắt, sau đó càng ngày càng không thể dừng lại.
Khốn nạn...!
Nếu như là không muốn tổ chức sinh nhật, cũng có thể nói cho cô mà, vậy cô cũng không cho anh nữa, tại sao không nói chứ? Ô...!
Tiểu Nhan ôm chăn co người lại thành một quả bóng, nước mắt giống như những hạt châu, tranh nhau chảy ra từ trong hốc mắt.
Cô đã chuẩn bị lâu như vậy, phí tâm phí sức chuẩn bị một thời gian dài như vậy, chính là muốn tổ chức sinh nhật cho anh, còn có...!Nói tin mình đang thai cho anh biết.
Cuối cùng anh chỉ rời đi như vậy, còn không cho cô tìm được anh.
Khốn nạn...!xấu xa.
Trong lòng Tiểu Nhan không ngừng mắng Hàn Thanh, cô trở mình, tiếp tục rơi nước mắt.
Có chuyện gì tại sao lại không thể nói cho cô chứ?
Cốc cốc!
"Nhan Nhan, hôm nay thấy thế nào, về nhà đã âm thầm nhanh chóng vào nhà, không biết đi ra ăn một chút gì sao?"
Là giọng nói của La Tuệ Mỹ, Tiểu Nhan sợ hết hồn, vội vàng kéo chăn qua đỉnh đầu, bây giờ cô nói không được, bởi vì vừa khóc xong, nếu như mở miệng nói nhất định sẽ là giọng mũi, đến lúc đó nhất định sẽ để cho La Tuệ Mỹ nghe được.
Nếu như bị mẹ cô nghe được cô khóc, đến lúc đó La Tuệ Mỹ chắc chắn sẽ tra hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Cho nên Tiểu Nhan chỉ có thể kéo chăn qua đỉnh đầu, giả bộ ngủ.
"Nhan Nhan, dậy ăn cơm nào."
La Tuệ Mỹ đứng ở cửa phòng liên tục gọi tên Tiểu Nhan, nhưng trong phòng vẫn không có động tĩnh gì, vì vậy ba Chu mới đi tới, thuận miệng hỏi một chút.
"Có phải ngủ rồi hay không?"
La Tuệ Mỹ vừa nghe xong lại nhíu mày: "Sao lại ngủ sớm như vậy?"
"Gần đây quầng mắt của con bé thậm rồi, có thể là do quá mệt, để cho con bé ngủ đi, ngủ dậy rồi ăn cũng được."
Nghe ba Chu nói như vậy, La Tuệ Mỹ cảm thấy cũng có lý, vì vậy không gõ cửa phòng Tiểu Nhan nữa.
Mà Tiểu Nhan đang núp ở trong chăn, mở một đôi mắt tiếp tục rơi lệ.
Chỉ là là khóc mệt rồi, cho nên Tiểu Nhan dần dần rơi vào giấc ngủ.
Cũng không biết qua bao lâu, hình như lại có người gõ cửa phòng của cô.
Tiểu Nhan lại bị đánh thức, sau đó nghe được tiếng đập cửa của La Tuệ Mỹ ở bên ngoài, hỏi cô: "Nhan Nhan, con tỉnh chưa? Hàn Thanh tới tìm con này, cậu ấy nói không gọi điện thoại cho con được."
Ban đầu vẻ mặt Tiểu Nhan vẫn còn vô hồn, nhưng sau khi nghe được tên Hàn Thanh, cả người cô ngừng một lát, sau đó vén chăn lên ngồi dậy.
Hàn Thanh tới?
Bây giờ đã mấy giờ rồi?
Tiểu Nhan nhìn thời gian một chút, mới phát hiện bây giờ đã mười hai giờ đêm, mà ngoài cửa sổ có mưa rất lớn, còn có cả sấm chớp giật mạnh.
Thời tiết như vậy cộng thêm chuyện xảy ra hôm nay, đối với Tiểu Nhan mà nói, thật sự là không thể tệ hại hơn nữa.
Cô cứ ngồi ngơ ngác như cũ, La Tuệ Mỹ cũng đã đẩy cửa ra đi vào.
"Mẹ hỏi con, con nhóc này, có chuyện gì đã xảy ra, mẹ nói chuyện với con, con cũng không nghe được..."
Vừa dứt lời, La Tuệ Mỹ nhìn thấy đôi mắt sưng to như quả óc chó của Tiểu Nhan, lời định nói chỉ dừng lại ở bên miệng: "Làm sao vậy? Sao mắt lại sưng lên như thế kia? Có phải Hàn Thanh bắt nạt con không?"
Tiểu Nhan ngơ ngác nhìn La Tuệ Mỹ, một lát sau lắc đầu một cái: "Không có gì, anh ấy ở đâu rồi?"
"Ở bên ngoài rồi, mẹ bảo cậu ta đi vào, nhưng cậu ta không vào, mẹ còn buồn bực không biết xảy ra chuyện gì, hai đứa cãi nhau à?"
Cãi nhau?
Nếu như chỉ là cãi nhau bình thường, vậy cũng không xem là chuyện gì lớn.
"Không có cãi nhau, chỉ là có một số chuyện con nghĩ con nên tự mình hỏi anh ấy một chút." Tiểu Nhan vừa nói vén chăn lên, bước xuống giường, La Tuệ Mỹ nhìn thấy mình con gái như vậy, không thể không đến đỡ cô: "Có chuyện gì muốn hỏi? Nếu như con không muốn nói chuyện với cậu ta, mẹ có thể..."
"Mẹ, con không sao."
Tiểu Nhan cầm cánh tay của La Tuệ Mỹ nở một nụ cười còn khó nhìn hơn so khóc với bà ấy: "Chỉ là có một số việc, con muốn biết, cho nên phải hỏi anh ấy một chút."
"Được rồi, con đã nói như vậy, mẹ sẽ ủng hộ con."
Sau khi Tiểu Nhan đứng dậy thì cô thay một bộ quần áo, sau đó đi ra ngoài.
Hàn Thanh không có vào nhà, đứng ở hành lang chờ cô ở đó, lúc Tiểu Nhan đi ra ngoài tìm anh, hai vợ chồng nhà họ Chu nhỏ giọng thủ thỉ
"Nhan Nhan xảy ra chuyện gì vậy? Hơn nửa đêm sao Tiểu Thanh đã tới mà không đi vào?"
La Tuệ Mỹ nhéo ông ấy một chút, sau đó nói: "Hai đứa nó chắc là đang cãi nhau, chắc cũng không có vấn đề lớn lao gì, để bọn nó nói rõ ràng với nhau là được."
"Chậc chậc." Ba Chu bất đắc dĩ lắc đầu: "Phụ nữ mấy người đúng là khó
.