**********
Sắc mặt Hàn Thanh cũng không dễ nhìn, sau khi mắc mưa càng lộ vẻ chật vật, nhưng thân hình cao lớn của anh vẫn đứng vững vàng, vẻ mặt lạnh lùng kiên định, nhìn thấy Tiểu Nhan đi ra, mỗi mỏng mấp máy.
Anh đi về phía trước một bước, Tiểu Nhan thấy vậy, theo bản năng lùi về sau một bước.
Vì vậy sau khi Hàn Thanh nhìn thấy động tác này cô, bước chân Hàn Thanh chỉ có thể dừng lại.
"Nhan Nhan."
Anh lên tiếng, gọi tên cô một tiếng, giọng khàn khàn, ánh mắt giống như mang vẻ đau khổ.
Đây là ý gì?
Tiểu Nhan không hiểu, chỉ là bây giờ cô cũng không muốn hiểu, cô chỉ muốn biết một chân tướng.
"Tại sao không nói với em?"
Bởi vì ban ngày mới vừa phát sinh chuyện anh phải rời khỏi bữa tiệc sinh nhật, cho nên bây giờ Hàn Thanh cho là chuyện Tiểu Nhan nói liên quan tới chuyện sinh nhật, cũng không ngờ sẽ có người nói với Tiểu Nhan chuyện Hứa Yến Uyển là vị hôn thê của mình.
Cho nên anh cũng không có suy nghĩ nhiều về những thứ khác, sau khi nghe Tiểu Nhan hỏi, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: "Không tiện mở miệng."
Dù sao đó cũng là vết thương anh giấu ở đáy lòng.
Bất luận là ai, cũng không muốn đụng vào hoặc là xé vết thương cũ của mình ra lần nữa.
Mà Hàn Thanh cũng như thế này, anh cũng không muốn xé vết thương của mình ra, hôm nay cũng là đột nhiên xảy ra chuyện, mới có thể như vậy.
Sau khi anh rời đi, anh hối hận nên trở về tìm Tiểu Nhan nhưng cô đã không còn ở đó.
Sau đó nghe những nhân viên làm việc nói gần đây Tiểu Nhan đã chăm chỉ như thế nào vì chuyện của anh, Hàn Thanh mới ý thức được, cô gái nhỏ của anh thật tâm muốn tổ chức sinh nhật cho mình.
Chỉ là cô không biết quá khứ của mình mà thôi, Hàn Thanh cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ vạch ra vết thương sâu trong nội tâm một lần nữa, nhưng lần này xem ra là không thể tránh khỏi.
Sau đó anh nói với cô, nhưng trước đây thật sự khó nói.
Thứ nhất, anh không hề vạch vết thương của mình ra thêm một lần nữa.
Thứ hai, anh cũng không muốn nói về quá khứ của mình khi không có chuyện gì.
Nhưng lần này, anh đến để nói rõ điều đó.
Nhưng ở trong mắt Tiểu Nhan, chuyện cô hỏi Hàn Thanh, liên quan rất nhiều đến chuyện của Yến Uyển, bây giờ anh không tiện nói cho cô, là thấy anh có vị hôn thế cho nên không tiện nói sao?
Thật hay cho một câu không tiện mở miệng...!
Tiểu Nhan hít mũi một cái, thật giống như nghe được tiếng lòng mình bể nát.
"Không tiện mở miệng? Cho nên...!đây là sự thật?"
Hứa Yến Uyển, thật sự là vị hôn thê của Hàn Thanh sao? Vậy cô...!Quả nhiên là người thứ ba sao?
Nhân viên lễ tân đã biết chuyện này, điều này có nghĩa là...!Tất cả nhân viên trong công ty đều biết? Chính cô đang bị lừa gạt.
Vừa nghĩ tới bình thường cô luôn chạy đến công ty, thậm chí còn cùng Hàn Thanh đưa Hứa Yến Uyển rời khỏi công ty, mà ở trong mắt đám người kia, mình chính là người thứ ba, Tiểu Nhan cảm thấy thật buồn cười.
Mà Hàn Thanh dưới sự chất vấn của cô cũng không có mở miệng cãi lại, đứng ở nơi đó với vẻ mặt mệt mỏi, trầm mặc.
Nhiều khi yên lặng thật đáng sợ.
Bởi vì nó có thể có nghĩa là ngầm thừa nhận.
Như vậy trong trường hợp này, anh im lặng, chính là anh ngầm chấp nhận vấn đề mình đang hỏi.
Cho nên hôn sự giữa Hà Yến Uyển và Hàn Thanh, là sự thật, mà cô, Chu Tiểu Nhan, thật sự là một người xen vào
Bước chân Tiểu Nhan bắt đầu lui về phía sau, nhìn thấy trong mắt Hàn Thanh hoàn toàn không có ánh sáng.
"Em biết rồi, anh đi đi."
Bởi vì khoảng cách giữa hai người cũng không xa, cho nên Hàn Thanh đã thấy một chút ánh sáng còn sót lại trong mắt cô gái nhỏ cuối cùng cũng vụt tắt.
Không biết lý do gì, trong lòng anh dâng lên một tia hoảng sợ, theo bản năng tiến tới giữ cổ tay Tiểu Nhan lại.
"Chuyện xảy ra đột ngột, anh chưa kịp giải thích cho em, bây giờ em đang tức giận, hãy cho anh chút thời gian." Tiểu Nhan lắc đầu: "Không, không cần thời gian, anh đi đi." Nghe cô nói vậy, Hàn Thanh nhíu mi lại thật chặt: "Tại sao?"
Cô không muốn nghe anh giải thích sao?
"Không có tại sao." Tiểu Nhan bắt đầu từ từ trốn khỏi cái nắm tay thật chặt chả Hàn Thanh từng chút một, vừa khó khăn lui về phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt: "Anh buông ra."
Hàn Thanh nhìn thấy đôi mắt sưng to như quả óc chó của cô, trong lòng tự trách lại dày thêm mấy phần, đành buông đôi tay đang nắm chặt cô ra: "Hôm nay em không muốn nghe, vậy ngày mai anh sẽ tới tìm em."
Nghe thấy anh nói còn phải đến tìm mình, Tiểu Nhan không biết tại sao, cơn giận lại dâng lên dữ dội, cô mạnh mẽ hất tay anh ra.
"Anh đừng nữa tới tìm tôi nữa, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta không còn quan hệ gì nữa! Chúng ta chia tay!"
Anh nghĩ anh là ai? Ngày mai còn phải đến gặp cô? Mình dễ bị gạt như vậy sao?
Lần đầu tiên trong đời, Tiểu Nhan nổi giận như vậy ở trước mặt Hàn Thanh, không thể tưởng tượng nổi, đôi mắt cô mở thật to, nhưng lại đỏ giống như thỏ vậy.
Hàn Thanh cũng biết, Tiểu Nhan thật sự lo lắng như vậy.
Nếu biết chuyện này sẽ để cho cô gái nhỏ phản ứng như vậy, lúc ấy anh thật sự nên khống chế bản thân mình.
"Nhan Nhan, đừng quậy được không?"
Mặc dù anh cũng có sai, nhưng là Hàn Thanh không cảm thấy chuyện này có thể khiến bọn họ chia tay.
"Đừng gọi tôi là Nhan Nhan." Tiểu Nhan lui về phía sau mấy bước, khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đạm, cô đứng ở đó, hai mắt cụp xuống, sự tức giận bao trùm của người cô: "Tên từ trong miệng anh gọi ra, tôi cảm thấy chán ghét."
Từ khi anh thừa nhận mình có vị hôn thể, Tiểu Nhan luôn cảm thấy mình là người thứ ba, và mất đi sự tôn trọng đáng có dành cho Hàn Thanh.
Có lẽ là quá tức giận, cho nên cô mới miễn cưỡng nói như vậy.
Hàn Thanh có lẽ cũng không ngờ rằng cô sẽ nói ra những lời nặng nề như vậy, chân mày nhíu lại thật chặt, đứng bất động tại chỗ.
"Chỉ vì chuyện này, nên em muốn chia tay với anh? Một câu giải thích cũng không muốn nghe?"
Chỉ?
Tiểu Nhan nhạy bén bắt được chữ này, cô buồn cười nhìn Hàn Thanh, anh dường như cảm thấy chuyện này không quan trọng, cũng đúng, dù sao anh cũng là đàn ông, người sẽ bị chỉ chỏ, bị mắng nhiếc sau lưng chỉ là chính cô.
Dù sao cũng quyết định chia tay với anh, cho nên Tiểu Nhan nói chuyện không thương tiếc một chút nào.
"Đúng, cũng bởi vì chuyện này, cho nên tôi muốn chia tay với anh, anh cảm thấy không nghiêm trọng đúng không? Tôi lại cảm thấy rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức sau này tôi cũng không muốn gặp lại anh nữa, được chưa? Tôi đã nói xong, tổng giám đốc Hàn, anh có thể đi rồi!"
La Tuệ Mỹ và ba Chu núp sau cánh
.