“Hai ngày nữa là đám cưới của dì Tiểu Nhan và chú con.
Đồ đạc của con đã chuẩn bị xong chưa? Với cả đã nói với giáo viên xin phép nghỉ học chưa?”
“Mẹ à, mọi việc đã xong rồi ạ, Đậu nhỏ lo mọi việc rồi, mẹ vấn còn lo ư?”
“Vậy được.
Không phải trước đây con từng hy vọng dì Tiểu Nhan sẽ là dì của con sao? Giờ đây, mọi thứ đã thành hiện thực, con không vui à?”
Đậu nhỏ khit mũi: “Dì Tiểu Nhan kết hôn với chú, sau này sẽ không đoái hoài gì đến con nữa”
Cảm thấy cậu bé không được vui vẻ, Hàn Mộc Tử vươn tay thích thú vỗ võ đầu: “Dì Tiểu Nhan của con đang bận chuẩn bị hôn lễ, thật sự rất bận, Con ấy à, chờ dì Tiểu Nhan mang thai rồi sinh em bé.
Sẽ lại càng không còn thời gian để quan tâm đến con nữa, vì thế giờ đây mọi thứ mới chỉ là bắt đầu, con đừng buồn, sau này con sẽ còn buồn “
hơn: Đậu nhỏ: “Mẹ này, mẹ nỡ đánh con trai yêu quý của mẹ như thế này à?”
“Ồ, nếu con mà nói chuyện này với ba, nhất định ba sẽ đánh con còn đau hơn cả mẹ”
“..
Đậu nhỏ: “…
Quên đi, dù sao cũng là ba mẹ ruột của cậu, cậu cũng không nên nghĩ tới chuyện này.
“Mẹ, vậy hôn lễ chúng ta có cần mang theo Giá Nhỏ đi cùng không ạ?”
“Đương nhiên, đây là lễ cưới của dì chú.
Đương nhiên nên mang cả Giá Nhỏ cùng đi”
“Vâng.”
Cửa phòng bị đẩy ra, Dạ Mạc Thâm thất thân bước vào, nhìn thấy trong phòng có sự xuất hiệt của Đậu nhỏ, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ khó chịu.
“Sao con lại ở đây?”
Đậu nhỏ nhìn thấy ba mình đột nhiên tỏ vẻ ghét bỏ, gương mặt liền trở nên lạnh lùng, vừa rồi mẹ đánh cậu cũng không sao, nhìn thấy ba, biểu hiện của cậu lại khác lại như vậy? Cậu luôn trách ba mình cướp mẹ từ tay cậu”
Đậu nhỏ khịt mũi: “Mẹ gọi con qual”
“Ừm, em gọi thằng bé đến hỏi về chuyện chuẩn bị hôn lễ”
“Hỏi xong chưa?” Dạ Mạc Thâm nhìn vào Đậu nhỏ, rồi nói: “Hỏi xong rồi thì về phòng học bài.”
Đậu nhỏ mặc kệ anh, chỉ xoay người ôm lấy cánh tay của Hàn Mộc Tử: “Mẹ, đêm nay Đậu nhỏ ngủ với mẹ nhá”
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử hơi kinh ngạc: “A, có chuyện gì vậy?”
“Đậu nhỏ hơi sợ ngủ một mình.
Tối mẹ với Giá Nhỏ lên ngủ với con, được không?”
Sau khi nói xong Đậu nhỏ giữ lấy tay Hàn Mộc Tử, làm nũng như một đứa trẻ.
Hàn Mộc Tử chỉ cảm thấy kỳ quái, hỏi cậu: “Con làm sao vậy!
Trước kia không phải con muốn ngủ một mình sao? Sao trước đây chưa nghe thấy con nói sợ bao giờ?”
Hàn Mộc Tử không để ý đến dòng điện ngầm đang dâng trào giữa hai ba con, cô chỉ nghĩ rằng hành vi của Đậu nhỏ rất kỳ lạ, dù sao thì cậu cũng chưa bao giờ nói rằng cậu sợ trước đây.
Chẳng lẽ gần đây đã xảy ra chuyện gì sao!
Khi cô vừa muốn hỏi, Dạ Mạc Thâm đã lạnh lùng nói.
“Nam tử hán đại trượng phu, lại đi nói là mình sợ? Sau mày đi ra ngoài đừng giới thiệu bản thân là con trai của ba”
Nghe vậy, Đậu nhỏ lộ ra vẻ mặt hung tợn, trực tiếp nói: “Ba, ba đang tự cắm sừng lên đầu mình à? Đậu nhỏ không phải là con của ba, còn có thể là của người khác sao?”
Dạ Mạc Thâm đôi mắt hơi sâu, nheo lại nguy hiểm nhìn chằm chằm cậu.
“Cũng đừng nói là do mẹ con sinh con ra”
“Mẹ chưa bao giờ nói rằng con không được nói như vậy, phải không mẹ?”
Hàn Mộc Tử nghĩ thầm, hai ba con này, sợ ngủ một mình chỉ là cái cớ, hai người này lại bắt đầu chiến tranh lạnh rồi sao!
Cô bất lực thở dài, sau đó liếc nhìn Giá Nhỏ đang ngủ say bên cạnh.
Không biết từ lúc nào Giá Nhỏ đã tỉnh dậy, nhìn cô bằng một đôi mắt đen, Đôi mắt của Giá Nhỏ rất đẹp, giống như những vì sao trên bầu trời đầy sao sau cơn mưa, chúng sáng lạ thường.
Không biết đang nghĩ gì, lại đột nhiên cười toe toét với Hàn Mộc Tử.
Không cười thì không sao, khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé trở nên hơi ngốc nghếch khi cười.
Chao ôi, Hàn Mộc Tử rất lo lắng khi nhìn Giá Nhỏ như vậy, con gái yêu của mẹ, đừng có ngốc, đừng làm mẹ lo lắng.
Vào đêm trước đám cưới, Tiểu Nhan dọn ra khỏi biệt thự, vì tập quán trong nhà rằng họ không thể gặp nhau một ngày trước lễ cưới, vì vậy La Tuệ Mỹ đã đưa Tiểu Nhan trở về.
Vì con gái sắp lấy chồng nên đêm đó La Tuệ Mỹ đã bỏ mặc chồng ngủ một mình, bà chạy đến phòng của Tiểu Nhan và ngủ với cô.
Trên chiếc giường nhỏ, hai mẹ con chụm đầu vào nhau, Tiểu Nhan không ngủ được vì quá căng thẳng, cô liên tục kéo La Tuệ Mỹ thì thầm.
Nhưng La Tuệ Mỹ là một người rất cố chấp, mặc dù ngày mai con gái bà sẽ đi lấy chồng nhưng bà vẫn rất buồn ngủ, chưa kịp nói vài câu với Tiểu Nhan liền bắt đầu ngủ thiếp đi.
Tiểu Nhan vẫn thao thao bất tuyệt bên cạnh bà, thấy bà không đáp lại, cô thậm chí còn day day người bà để bà tỉnh ngủ.
“Mẹ, mẹ?”
“Hừ? Con vừa mới nói cái gì?”
Sau khi Tiểu Nhan nghe thấy tiếng đáp trả, cô trở nên thích thú, lại bắt đầu nói rất nhiều, nói xong thì lại phát giác La Tuệ Mỹ không đáp lại, Tiểu Nhan quan sát thấy La Tuệ Mỹ đã ngủ, cô không muốn tiếp tục làm phiền bà nữa, thế nhưng nhưng mặc dù đã nhắm mắt lại để ngủ.
Một lúc lâu sau, vẫn là không thể ngủ được, liên bất giác chọc vào cánh tay La Tuệ Mỹ một lần nữa.
“Mẹ”
Lúc đầu, La Tuệ Mỹ không đáp lại, nhưng lại bị đánh thức bởi cái hành động bên cạnh, bà nhìn con gái mình bên cạnh với đôi mắt ngái ngủ.
“Chuyện gì vậy?”
“Mẹ đừng ngủ, nói chuyện với con”
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Tiểu Nhan, La Tuệ Mỹ cảm thấy cô con gái ruột của mình, ngày mai sẽ kết hôn.
Tốt hơn hết là nên tâm sự với con bé một chút.
“Nhan Nhan à, hôn lễ ngày mai sẽ bắt đầu.
Nếu đêm nay con không ngủ đủ giấc, mọi chuyện ngày mai sao có thể xử lý ổn thỏa được? Dù mẹ muốn trò chuyện với con, nhưng ngày mai chúng ta phải dậy thật sớm.
Sao chúng ta không đi ngủ sớm hơn một chút?”
Nghe vậy, Tiểu Nhan lắc đầu nguầy nguậy: “Nhưng con không ngủ được.”
“Con suy nghĩ nhiều quá.
Mẹ ngày trước cũng lấy chồng nhưng cũng chưa bao giờ có cảm giác căng thẳng như con lúc này, suy nghĩ đến khó ngủ? Con chỉ cần nghĩ rằng.
Đêm nay con ngủ không ngon, ngày mai khí sắc không tốt, đến lúc đó mọi người trong hôn lễ sẽ chứng kiến gương mặt tàn tạ của con.
Con vẫn không muốn ngủ ư?”
Điều này nghe có chút kinh hãi, sau khi Tiểu Nhan nghe xong, im lặng một hồi mới nói: “Mẹ, con cảm thấy mẹ vừa dọa làm con sợ không dám ngủ nữa”
“Cái con bé này, còn muốn người khác ngủ nữa không?”
“Con lo lắng, con không ngủ được, mẹ ơi, sao con cảm thấy tất các những chuyện này như một giấc mơ vậy? Sao tự dưng con lại đi lấy chồng rồi!
Con nhớ con vừa trở về nước một thời gian?” Tiểu Nhan dụi mắt nói.
mắt bối rối nhìn La Tuệ Mỹ.
Nhìn cô như thế này, La Tuệ Mỹ đột nhiên nghĩ đến cô bé Tiểu Nhan trong trí nhớ của bà, khi đó cô chỉ mới vài tuổi, cô dụi mắt khi ngủ bên cạnh cũng nhìn bà như thế này: “Mẹ ơi, trời sáng rồi sao?”
Cũng giống hệt như vậy, La Tuệ Mỹ vươn tay như nhớ ra, nhẹ nhàng xoa đầu con gái: “Con gái ngốc, đừng nghĩ quá nhiều”.