“Mau đi ngủ nào.
Nếu không ngủ được thì nhắm mắt một chút.
Nói chuyện suốt như vậy chỉ khiến con ngày càng hưng phấn, nhất định sẽ mất xử ngủ: La Tuệ Mỹ nói xong, Tiểu Nhan đột nhiên cảm thấy có phần hợp lý, trước đây cô và Hàn Mộc Tử ngủ cùng nhau có thể tán gẫu cả một đêm, rồi ngày hôm sau ngủ dậy, cả hai người đều có quầng thâm mắt rất rộng.
Nếu không nói chuyện nữa, ban đầu sẽ cảm thấy nhàm chán, nhưng cứ năm nhắm mắt biết đâu sẽ lại chìm vào giấc ngủ.
“Vâng ạ, vì ngày mai trở nên xinh đẹp, con sẽ đi ngủ luôn”
“Thôi, mau ngủ đi”
Nhìn thấy Tiểu Nhan cuối cùng cũng nhắm mắt lại, La Tuệ Mỹ thở phào nhẹ nhõm, sáng mai còn nhiều việc phải làm, nếu cô con gái này thức cả đêm thao thao bất tuyệt bên tai bà, thì ngày mai có lẽ bà chỉ có thể nhìn cô lên xe hoa với hai quầng thâm mắt to đùng.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác Giang Tiểu Bạch đêm nay cũng bị mất ngủ.
Bởi vì ngày mai là đám cưới của người mà Tiêu Túc yêu, cô nói sẽ đi, những hôm nay lại có chút hối hận, tại sao phải dẫn người đàn ông này đi dự hôn lễ!
Cô dâu là người xinh đẹp nhất trên đời, ngày mai đám cưới nhất định sẽ ăn mặc thật đẹp, nếu Tiêu Túc đi cùng, anh nhất định không thể rời mắt khỏi cô ấy.
Bực mình, Giang Tiểu Bạch thật sự càng nghĩ càng thêm tức giận, trong lòng rất tức giận, trở mình, giả bộ như đang nằm mơ, một cước đá vào đầu gối Tiêu Túc.
Tiêu Túc bị đá rất mạnh trong lúc ngủ say, liền tỉnh dậy vì đau, khi mở mắt ra thì thấy Giang Tiểu Bạch đang nhắm mắt ngủ rất say, anh cũng chỉ cho rằng cô nằm mơ.
Anh bất lực thở dài trong lòng, nhắm mắt ngủ tiếp.
Cẩu đàn ông, đột nhiên không phản ứng lại!
Thậm chí còn ngủ tiếp? anh nghĩ rằng em cứ như vậy mà tha cho anh à!
Giang Tiểu Bạch trong lòng cười nhạo, lại một đạp bay ra ngoài.
Tiêu Túc đang chuẩn bị ngủ, lại bị đá văng ra, vẫn ở vị trí cũ, đau đớn mở mắt ra, chỉ thấy Giang Tiểu Bạch vần bất động ở tư thế ban đầu.
Tiêu Túc liếc cô một cái, còn nghi ngờ cô đang cố ý phá anh, nhưng lúc này cô đã ngủ.
Vì vậy Tiêu Túc nhanh chóng bỏ đi ý nghĩ rằng cô đang cố ý, trong lòng hy vọng Tiểu Bạch đừng đá anh nữa, nếu làm chuyện này cả đêm thì làm sao anh có thể sống sót qua đêm này được!
Anh nhanh chóng nhắm mắt lại và đi ngủ.
Một lúc sau không có động tĩnh gì, Giang Tiểu Bạch mở mắt ra nhìn, phát hiện anh thật sự đang nhắm mắt ngủ lại.
Hừ hừ, anh ta thật sự ngủ rất ngon, không biết ngày mai là tân hôn của người mà anh yêu sao? Có kẻ thất tình nào ngủ say như vậy không!
Giang Tiểu Bạch tức giận, vừa rồi cô chỉ đá hai phát nên vẫn chưa bõ tức, bởi vì đá Tiêu Túc xong, cô lại lập tức nhắm mắt, cô chỉ muốn làm cho anh cảm thấy khó chịu, không cho anh ngủ, bây giờ anh đã ngủ rồi thì cô còn làm gì nữa.
Vì vậy, cô nhấc chân lên, định đá Tiêu Túc một lần nữa, sau đó giả vờ ngủ.
Nhưng lần này mọi chuyện không suôn sẻ như vậy, khi Giang Tiểu Bạch giơ chân định đá Tiêu Túc, chân cô đột nhiên bị giữ lại.
Giang Tiểu Bạch sững sờ, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Tiêu Túc, ánh mắt sắc bén rất rõ ràng, giống như vừa rồi ngủ say chỉ là ảo giác.
“Đá hai lần vẫn chưa hết tức, nên phải đá thêm lần thứ ba đúng không?”
Giang Tiểu Bạch nghe vậy liền hiểu ra mọi chuyện, cô nghiến răng: “Vậy ra anh sớm đã biết rồi, sao còn giả vờ ngủ?”
“Không giả bộ ngủ thì làm sao có thể nhìn thấu em?” Tiêu Túc buông bàn tay đang kẹp cô
Chương 1423: Cút ra chỗ khác ra, giọng điệu có chút bất lực: “Nửa đêm nửa hôm em không đi ngủ, làm cái gì vậy?”
Nghe này, có vẻ như cô đang gây rắc rối một cách vô lý.
Giang Tiểu Bạch trong lòng chế nhạo.
“Ai nói em đang làm loạn? Em không phải cố ý, chỉ là trong mơ em mơ thấy đá một con heo.
Tiêu Túc, không lẽ vì trong mơ em đá con heo nên anh tính sổ với em?”
“Sao anh lại cảm thấy, hình như em đang mắng anh?” Tiêu Túc nheo mắt nhìn Giang Tiểu Bạch đang đối mặt với mình, cô thật là quá giảo hoạt rồi.
Nửa đêm nửa hôm không ngủ được quay ra đá anh, bây giờ lại còn quay ngoắt đi phủ nhận chuyện vừa làm.
Lại còn nói trong mơ, mơ thấy đang đạp một con heo.
Con heo đấy không phải là anh thì là ai!
Trời ạ, cô nhóc này lúc nào cũng lấy việc bắt nạt người khác làm niềm vui.
“Mắng anh?” Giang Tiểu Bạch cười chế nhạo, chớp chớp mắt nhìn anh nói từng chữ một: “Anh nói sai rồi? Làm sao em có thể mắng anh, em đây là đang chửi con heo”
“…
Tiêu Túc: “…
Anh hít sâu một hơi, nghĩ xem có nên hay không quyết định không quan tâm đến ocô, vì vậy anh mím môi mỏng, lại nhắm mắt lại.
“Chửi xong thì ngủ đi”
Trời ơi cái tên đầu đất này, lại định ngủ tiếp à!
Bản thân mắng anh vậy mà anh lại ung dung tự tại đến vậy? Giang Tiểu Bạch hừ một tiếng, vươn tay muốn đẩy anh ra: “Không được ngủ, ngủ gì mà ngủ?”
Nghe thấy vậy, Tiêu Túc lại mở mắt ra nhìn cô bất lực.
“Tối nay rốt cục có chuyện gì?”
“Anh rốt cuộc có biết ngày mai là ngày gì không?”
Mai là ngày gì? Sau một hồi bối rối.
Tiêu Túc liền nghe thấy Giang Tiểu Bạch gầm gừ: “Anh chính là tên đàn ông vô tâm, ngày mai là hôn lễ của người phụ nữ mà anh yêu thương hết lòng.
Anh còn có thể ngủ như chết vậy, anh rốt cục có trái tim không?”
Giang Tiểu Bạch nói xong liền vươn tay chọc vào trái tim của anh.
Tiêu Túc sững sờ nhìn cô, hoặc có lẽ anh chết lặng khi nghe tin ngày mai là đám cưới của Tiểu Nhan, vốn dĩ gần đây anh không nghĩ đến điều này.
Mọi người thường bị phân tâm bới một số chuyện khác mà sao nhất thời quên mất chuyện quan trọng của bản thân.
Anh cũng không phải ngoại lệ.
Anh cũng biết rằng anh và Tiểu Nhan không còn cơ hội, vì vậy sau khi từ lên tòa án đến nay, anh thường ép bản thân không nghĩ đến cô ấy nữa.
Gần đây trong công ty xảy ra rất nhiều việc, cộng với việc mỗi ngày phải đối phó với Giang Tiểu Bạch, anh thật sự không còn khí lực để nghĩ đến những chuyện khác.
“Sao anh không nói gì? Hay chỉ là em tự nói tự nghe?”
Giang Tiểu Bạch không biết anh đang nghĩ gì.
Là bạn gái của Tiêu Túc, cô tự nhiên không chấp nhận được Tiêu Túc ngoài người phụ nữ của mình ra còn có bất kỳ liên hệ với người phụ nữ nào.
Rõ ràng biết rằng bản thân không chấp nhận được chuyện đó nhưng vẫn cố ý nhắc nhở anh.
Rốt cuộc cô đang làm cái gì vậy!
“Được rồi Tiêu Túc, nếu thật sự anh bị em động vào nỗi đau không muốn cho người khác biết, bây giờ có phải đang thật sự rất buôn không!
Em nói cho anh biết, tuy rằng căn phòng này thuộc về anh, nhưng hiện tại em là bạn gái của anh, em nhất quyết không để anh nằm cùng giường với em mà nghĩ đến người phụ nữa khác!”
“Vì vậy, anh lập tức thu dọn đồ đạc, cút ra chỗ khác nằm”
Vài phút sau, Tiêu Túc bị đẩy ra khỏi phòng, trên tay cầm chăn bông và gối mà Giang Tiểu Bạch đã chuẩn bị cho, sững sờ đứng ngồi không yên.
Rốt cục anh đã làm sai điều gì để phải hứng chịu nỗi khổ như thế này!
Rõ ràng là đang ngủ rất ngon, nửa đêm canh ba lại bị đuổi ra ngoài!.