Cô Vợ Đánh Tráo


Cũng không biết đã đợi bao lâu, khi Tiểu Nhan không kìm được lo lắng, muốn chạy ra ngoài cùng anh thì Hàn Thanh đã quay lại.

Anh cầm một cái chăn trong tay.

Chăn?
Tiểu Nhan nhìn anh tiến vào, sau đó trực tiếp làm ướt chăn rồi nhanh chóng quay lại quấn chăn lên người Tiểu Nhan.

“Đây là cái duy nhất không bị cháy, em khoác lên người rồi cùng anh ra ngoài ngay”
Nói xong, Hàn Thanh cầm tay Tiểu Nhan, chuẩn bị muốn xông ra ngoài.

Nhưng Tiểu Nhan lại chợt nghĩ đến chuyện gì đó, dừng lại hỏi anh: “Chờ đã, trên người em có chăn ướt, vậy còn anh thì sao?”
Hiện tại lửa đang bao trùm khắp nơi, nếu dùng chăn ướt trùm kín người lại, thật sự có thể giúp bản thân tránh bị bỏng, đây là một cách xử lý rất tốt.

Nhưng còn anh thì sao? Trên người anh không có gì, hơn nữa, sau lần trở về này, các vết cháy trên quần áo anh còn nghiêm trọng hơn cả lần trước!
Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan nhanh chóng đưa ra quyết định, cô nói: “Chúng ta cùng dùng chung cái chăn này!”
“Không được!” Hàn Thanh cương quyết từ chối cô: “Nếu dùng chung thì cuối cùng cả hai đều sẽ bị thương, mình em dùng thì ít nhất sẽ chỉ có một người bị thương!”
“Không!” Tiểu Nhan dùng sức lắc đầu, cô cắn chặt môi dưới để ngăn không cho nước mắt rơi: “Anh nói sai rồi, nếu dùng chung, ít nhất anh cũng không bị thương nặng như vậy.

Anh nói qua hôm nay anh sẽ là chông của em, vậy em cũng là vợ của anh.

Em không muốn để mình anh bị thương, em có thể giúp anh gánh vác phần nào”
Ị”

“Ngốc quá!” Hàn Thanh đưa tay hung hăng xoa đầu cô: “Anh là đàn ông, bảo vệ người phụ nữ của mình là lẽ đương nhiên, có gì cần em gánh chứ.

Nghe lời anh, hiện tại cùng anh xông ra, chân chờ thêm nữa lửa sẽ càng ngày càng lớn”
Tiểu Nhan thấy ánh mắt kiên định của anh, có lẽ anh đã hạ quyết tâm không dùng chung chăn với cô, cô không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm tòi trong nhà tắm, cuối cùng cũng trông thấy một chiếc khăn tắm treo bên cạnh: “Anh dùng cái đó đi”
Hàn Thanh đưa tay kéo khăn tắm xuống, dù hơi ngắn nhưng vẫn tốt hơn không có gì.

Anh nhanh chóng làm ướt khăn tắm, sau đó quấn quanh người mình rồi cầm lấy tay Tiểu Nhan: “Một mạch xông ra ngoài, có được không?”
“Vâng!”
Tiểu Nhan dùng sức gật đầu.

Mà lúc này, bên ngoài khách sạn, một nhóm người cũng đang lo lắng chờ đợi.

Sau khi Hàn Thanh đi vào không bao lâu, Tiêu Túc cũng tới, cậu ta chạy rất nhanh, cả người như gió lao vào bên trong, không ai kịp phản ứng, cũng không kịp ngăn cản nữa.

Mãi đến khi có một cô gái đi giày cao gót hồng hộc đuổi tới, cô nhìn thấy đám cháy lớn thì dừng lại.

“Người đâu?”
Hàn Mộc Tử nhìn người mới tới, có điểm không dám tin, hỏi: “Cô hỏi Tiêu Túc sao?”
Hình như cô vừa thấy Tiêu Túc tiến vào, nhưng… Cũng không dám xác định liệu có phải mình nhìn nhầm hay không, bởi vì tốc độ của đối phương quá nhanh, các cô thì lại quá lo lắng, đứng tại đó với tâm trạng nặng nề.

Trong lúc Hàn Mộc Tử đang nghi ngờ, Dạ Mạc Thâm bên cạnh đã nhìn sang cô gái kia: “Cậu ấy vào trong rồi”
Nghe thấy vậy, Giang Tiểu Bạch sửng sốt, ngây người một hồi, theo ánh mắt của Dạ Mạc Thâm nhìn vào bên trong.

Khi nhìn thấy ngọn lửa ngút trời, mặt cô nháy mắt trăng bệch, hai tay buông thõng bên sườn cũng nắm chặt thành năm đấm.

“Anh ấy thật sự đã chạy vào trong? Lửa lớn như thế, anh ấy không sợ chết sao?”
Vì một người con gái mà anh ấy đã thật sự chạy vào trong, Tiêu Túc, anh không thể bỏ được cô ấy đến vậy sao?
Những lời này, Giang Tiểu Bạch chỉ có thể tự nói với lòng mình, dù sao trong tình huống như hiện giờ, cô cũng không thể nói ra câu nào khác.

Hàn Mộc Tử nhìn vẻ mặt và ánh mắt đối phương, cô ấy có thể cảm thấy quan hệ giữa đối phương và Tiêu Túc hẳn rất thân mật, nếu không cô gái này sẽ không đuổi theo cậu ta tới đây.

Chỉ là cô ấy không ngờ, người vừa chạy tới lại là Tiêu Túc, hơn nữa, vậy mà Dạ Mạc Thâm cũng nhìn thấy rõ.

“Nếu anh đã nhìn thấy anh ấy, tại sao anh lại không ngăn anh ấy lại?”
Dạ Mạc Thâm mặt không đổi sắc nói: “Nhanh quá, không ngăn nổi”
Đúng là nhanh thật, ngay cả La Tuệ Mỹ và ba Chu cũng không phản ứng kịp, cậu ta giống như một cơn gió thổi qua vậy.

Sau khi nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, đôi vợ chồng này mới ý thức được có người vừa tiến vào trong.


“Sao lại có người chạy vào trong nữa vậy?
Lửa ngày càng lớn, phải làm sao đây?”
Giang Tiểu Bạch đứng bên ngoài khách sạn, cô giận không kìm được, nhưng lại không thể cứ thế chạy vào, bỏ mặc mọi thứ.

Đúng lúc này, đội cứu hỏa đã tới, nơi này nhanh chóng được ngăn cách, nhóm người Hàn Mộc Tử, Dạ Mạc Thâm bị đưa ra ngoài khu vực cách ly.

Bởi vì chỉ có thể chờ đợi nên bọn họ chẳng thể làm gì, Giang Tiểu Bạch không hề quen biết những người ở đây, vì thế cô chỉ đành ngồi một mình trong góc, hai tay ôm gối, nhìn mũi chân mình.

Giang Tiểu Bạch, mày đừng quá ích kỷ, ngay từ lúc bắt đầu mày đã biết anh ấy có người trong lòng, nhưng mày vẫn quyết định cùng anh ấy thử một phen, nếu mày đã biết hết mọi chuyện, cũng đáp ứng với anh ấy mọi thứ, vậy mày phải cho anh ấy thời gian.

Hôm nay tới tham dự lễ cưới, nhưng chẳng ai ngờ trong lễ cưới sẽ xảy ra chuyện như vậy, đây cũng là tình huống bất ngờ, lúc anh ấy vấn chưa quên được người con gái ấy, anh ấy sẽ làm ra hành động bất chấp tính mạng, lao vào biển lửa như vậy.

Hành động như thế là bình thường.

Vậy nên, tha thứ cho anh ấy đi.

Hơn nữa, việc quan trọng nhất bây giờ là anh ấy có thể ra ngoài bình an, nếu chẳng may anh ấy xảy ra chuyện gì, Giang Tiểu Bạch không dám nghĩ tiếp nữa.

Cô ngồi ở đó, tội nghiệp đáng thương.

Đáng tiếc, giờ này mọi đều đang lo lắng nên không có thời gian quan tâm đến cảm xúc của những người xung quanh.

Chốc lát sau, có tin truyền tới, nói rằng Hàn Thanh đã dẫn Tiểu Nhan xông ra ngoài rồi, hai người đều không có gì đáng ngại, chẳng qua Tiểu Nhan hít phải quá nhiều khói nên vừa ra ngoài không được bao lâu thì cô đã hôn mê bất tỉnh, mà Hàn Thanh cũng đã bị thương.

Hai người nhanh chóng được đưa lên xe cứu thương.

Hàn Mộc Tử là chị em với Tiểu Nhan, cũng là em gái Hàn Thanh, vậy nên cô cũng đưa theo Đậu nhỏ, cùng lên xe cứu thương.


Phải có người ở lại hiện trường, người đó là Dạ Mạc Thâm.

Trước khi đi, Hàn Mộc Tử nói với anh: “Tiêu Túc cũng vào trong rồi, tới lúc ấy, anh nhớ quan tâm anh ấy”
“Được”
Dù sao trước kia Tiêu Túc vẫn luôn đi theo anh, đương nhiên Dạ Mạc Thâm sẽ không quên chuyện này.

Sau khi người đi, Giang Tiểu Bạch vẫn ở lại chờ.

Bởi vì, vừa rồi, chính mắt cô nhìn thấy một người đàn ông ôm một cô gái lên xe cứu thương, có lẽ họ chính là cặp đôi của ngày hôm nay.

Vậy thì Tiêu Túc đâu?
Bọn họ cũng đã ra rồi, cậu ta cũng nên nhanh chóng ra ngoài rồi chứ?
Giang Tiểu Bạch lo lắng đứng dậy, sau đó đứng chờ ở chỗ cửa ra vào bị lính cứu hỏa ngăn lại, Dạ Mạc Thâm mím môi, lạnh mặt đứng đó.

Một lễ cưới đang yên đang lành đã bị trận hỏa hoản này làm rối loạn, sau khi biết được tình huống ở đây, Tống An đã sơ tán hết khách mời.

Mà lúc này, Giang Tiểu Bạch vấn đang lo lắng, chờ Tiêu Túc ra ngoài.

Đại khái chờ thêm một lúc vẫn không hề nhìn thấy bóng dáng Tiêu Túc đâu, cô cắn môi dưới: “Bên trong vẫn còn có người, sao lại vẫn chưa đi ra?”
Cô vừa nói vừa muốn xông vào nhưng lập tức bị nhân viên công tác ngăn lại: “Các người buông tôi ra, bên trong còn có người chưa ra ngoài.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận