Cô Vợ Đánh Tráo


Lúc đầu Giang Tiểu Bạch vốn là đến đây một mình, không nghĩ đến Hàn Mộc Tử lại chủ động đến đây nói chuyện với cô, còn nói một chút câu an ủi.

Xem là ra nhìn cô có chút đáng thương vì lẽ đó mới tốt bụng như vậy.

Sau khi cảm nhận được ý tốt từ Hàn Mộc Tử, Giang Tiểu Bạch cố gắng miễn cưỡng nở nụ cười, giọng nói trở nên dịu dàng hơn.

“Ừm, tôi biết rồi, cảm ơn cô”
Đậu nhỏ đang chớp mắt nhìn Giang Tiểu Bạch, mặc dù hiện tại tâm trạng của Giang Tiểu Bạch không được tốt lắm, nhưng cô ấy không thể không ngạc nhiên khi bắt gặp khuôn mặt của Đậu nhỏ, bởi vì cậu bé vô cùng dễ thương.

Con cái như vậy đương nhiên là được thừa hưởng gen di truyền từ bố mẹ rồi.

Thế là Giang Tiểu Bạch ngẩng cao đầu một chút nhìn Hàn Mộc Tử, phát hiện ra các đường nét trên gương mặt của mẹ Đậu nhỏ vô cùng tinh xảo, khác hoàn toàn với Đậu nhỏ, chẳng qua là rốt cuộc thì hai người vẫn là mẹ con, đều có những vẻ đẹp giống nhau.

Quả nhiên những đường nét của trẻ con phải nhìn vào ba mẹ của chúng.

Trong lòng Giang Tiểu Bạch nghĩ như vậy, sau đó liền chú ý đến tình huống hiện tại.


Thời gian từng giây từng phút trôi qua, người bên trong phòng cấp cứu vẫn chưa đi ra, ngược lại là Dạ Mạc Thâm, sau khi anh xử lý xong mọi chuyện đã vội vàng chạy tới đây tìm vợ mình.

Nhìn thấy Dạ Mạc Thâm, Giang Tiểu Bạch lại liếc mắt nhìn Đậu nhỏ một cái.

Chà, một phiên bản người lớn, một phiên bản trẻ con, đúng là ba con ruột.

Chẳng qua là gen của người đàn ông này quá mạnh, làm sao lại sinh ra một đứa trẻ giống anh đến như thế, không biết sau này nếu cô ấy có thai thì đứa trẻ sinh ra có giống bố mẹ được không được như vậy hay không?
Nếu như có thể như vậy, nhất định cô ấy sẽ rất vuil Không được, phải dừng lại ngay, cô không thể nghĩ tiếp nữa, ngày hôm nay đã là một ngày rất tồi tệ rồi! Tên xấu xa Tiêu Túc này, chờ anh ta tỉnh lại rồi, cô sẽ mắng cho anh ta một trận nhớ đời!
Trong ba người được đưa đi cấp cứu thì thực ra Tiểu Nhan là người bị thương nhẹ nhất, Tiêu Túc là người bị thương nghiêm trọng nhất, hơn nữa lại được đưa tới muộn nhất, bởi vì mọi người đều cho rằng cậu ta nên là người đưa đến muộn nhất.

Nhưng mà cho đến bây giờ Hàn Thanh đã tỉnh lại, Tiêu Túc cũng đã tỉnh, chỉ có Tiểu Nhan là vẫn chưa tỉnh lại.

Sau khi tỉnh dậy, hai người đàn ông trực tiếp đi thẳng xuống đất, căn bản không nghe theo lời khuyên của các bác sĩ và y tá mà đứng ở trước cửa phòng cấp cứu, nghe tin Tiểu Nhan vấn đang được cấp cứu, cả hai đều im lặng không nói gì.

Mà Hàn Thanh đối mặt trực tiếp nói chuyện với Tiêu Túc cũng biết rằng cậu ta đã chạy vào trong đống lửa, dù nói thế nào đi nữa sự dũng cảm này không phải ai cũng dám làm, vì vậy mà Hàn Thanh mấp mấy mở miệng, cuối cùng vẫn nghe được giọng nói của anh ấy: “Cảm ơn”
Nghe vậy, Tiêu Túc hơi ngừng lại, lập tức trở về vẻ hờ hững ban đầu: “Không có gì, dù sao tôi cũng phải vì anh”
Như là tuyên bố chủ quyền, Hàn Thanh lạnh lùng trả lời: “Tôi biết, nhưng cô ấy là vợ tôi, tôi thay mặt cô ấy cảm ơn cậu.”

Lời này vừa nói ra, ngay lập tức Tiêu Túc đã thấy nghẹn ở cổ họng, không có lời nào có thể đáp lại được.

Mà ngay lúc này, phía sau truyền đến một tiếng cười gằn, Giang Tiểu Bạch trực tiếp đưa tay kéo lỗ tai của Tiêu Túc: “Anh đang làm gì vậy?
Vừa mới cấp cứu đã bước ra khỏi giường rồi, anh muốn chết hay sao hả?”?
Trước đây khi Tiêu Túc chưa hẹn hò, lỗ tai của Tiêu Túc đỏ bừng, Giang Tiểu Bạch muốn kéo lỗ tai của cậu ta, nhưng vào lúc đó Tiêu Túc không muốn, vì vậy mà Giang Tiểu Bạch chỉ có thể đứng nhìn.

Sau này, sau khi đã hẹn hò, lần nào cô ấy cũng lấy cớ là bạn gái của cậu ta, cậu ta là bạn trai nên cậu ta phải đồng ý với những đòi hỏi của cô ấy một cách vô điều kiện, luôn véo tai cậu ta.

Nhưng đó là khi không có ai nên lúc đầu cậu ta vẫn chưa quen, đến bây giờ cậu ta đã để cô tùy ý véo.

Nhưng hiện tại ở đây rất đông người, cô ấy lại trước mặt nhiều người như vậy mà…
Quả nhiên không hề bất ngờ, Giang Tiểu Bạch vừa mở miệng, lập tức ánh mắt của mọi người đã nhìn về hướng bên này.

Tiêu Túc có hơi khóc chịu, nhưng cũng không hung dữ với Giang Tiểu Bạch, chỉ có thể nói nhỏ với cô ấy: “Em buông anh ra trước đi đã”
“Buông ra làm gì, anh bị thương đến như vậy thì hãy quay về giường bệnh cố gắng nằm dưỡng thương chứ, khi nào anh về giường bệnh thì em sẽ buông ra”
Giang Tiểu Bạch nhìn thấy vành tai đỏ bừng của cậu ta biết răng nhất định cậu ta đang rất mất mặt, nhưng mà lúc này cô ấy hoàn toàn không muốn cho cậu ta giữ lại chút thể thể diện nào cả, dù sao bạn trai cô ở trước mặt mình lao vào lửa cứu một người phụ nữ khác, điều này cũng đã đủ để cho cô mất hết thể diện rồi.


Cô ấy không nổi trận lôi đình đã là hào phóng lắm rồi.

Tiêu Túc có hơi bất đắc dĩ, nhưng nhìn dáng vẻ của Giang Tiểu Bạch đoán chừng cô ấy sẽ không chịu buông ra, cậu ta chỉ có thể nắm cổ tay cô ấy kéo vào góc tường bên cạnh.

“Làm gì vậy? Muốn nói cái gì? Không dám để người khác nghe thấy sao hả?” Giang Tiểu Bạch nhếch môi nở nụ cười chế giêu: “Vừa nấy ở trước mặt bạn gái mình anh mới xông vào đống lửa để cứu người phụ nữ khác, tại sao không nghĩ đến cảm nhận em hả?”
Quả thực chuyện này là Tiêu Túc sai, cậu ta đã làm cho cô bị mất mặt.

Nhưng lúc đó khi nhìn thấy ngọn lửa, cậu ta cũng không nghĩ nhiều như vậy, trực giác cho cậu ta biết không thể để cho Tiểu Nhan có chuyện,vì vậy mà dù đã ngất đi, nhưng sau khi được cứu trị ý thức của cậu ta cũng nhanh chóng phục hồi, cậu ta bất chấp vết thương của mình, trực tiếp xuống giường và chạy đến đây.

Đây cũng là điều mà Giang Tiểu Bạch đặc biệt chú ý tới.

Dường như Tiêu Túc cũng không dám nhìn trực tiếp vào mắt cô ấy, giọng nói nặng nề: “Anh xin lỗi, chuyện này đã khiến em tủi thân, sau này anh sẽ bù đắp cho em thật tốt.”.

Ngôn Tình Tổng Tài
“Bù đắp?”
Giang Tiểu Bạch có hơi buồn cười, nhếch môi, sau đó hít một hơi thật sâu, cơ thể dựa vào tường, giọng nói giống như đang rất mệt mỏi: “Tiêu Túc, anh lấy cái gì để bù đắp cho em đây? Là một người bạn trai mà trong lòng anh chỉ luôn nghĩ đến người phụ nữ khác, nếu như vậy thì, anh nói thử xem anh định lấy cái gì để bù đắp cho người bạn gái như em đây?”
Tiêu Túc im lặng không trả lời.

“Lúc trước người bắt đầu trước là anh đúng không? Em nói em không để ý chuyện đó nhưng anh nói anh để ý, muốn chịu trách nhiệm, muốn em cho anh một cơ hội, bây giờ em có thể cho anh một cơ hội rồi đấy”

Tiêu Túc ngước mắt lên, im lặng nhìn cô ấy.

“Về phòng bệnh của anh nằm đi”
Bộ dạng của Giang Tiểu Bạch vô cùng bất lực, vừa nấy còn nở nụ cười trào phúng, nhưng hiện tại đã hoàn toàn biến mất, cô nghiêm túc chăm chú nhìn Tiêu Túc: “Anh có đi hay không?”
Cậu ta không từ chối nhưng mà cũng không trả lời cô ấy, Giang Tiểu Bạch nhìn cậu ta đứng đó thật lâu, mím đôi môi nhìn chính bản thân mình trong hai con mắt đen láy, bởi vì vết thương mới trên mặt vì vậy mà hiện tại vết sẹo trông dữ dẫn hơn rất nhiều.

Không phải, phải nói là rất dễ gây chú ý, khiến người khác nhìn vào phải cảm thấy hoảng sợ.

Hai người đối mặt nhau hồi lâu, Giang Tiểu Bạch đột nhiên hiểu ra điều gì đó, nhếch môi cười: “Xem ra là em đang cố ép buộc anh đúng Tiêu Túc ngước mắt lên, im lặng nhìn cô ấy.

“Về phòng bệnh của anh nằm đi”
Bộ dạng của Giang Tiểu Bạch vô cùng bất lực, vừa nấy còn nở nụ cười trào phúng, nhưng hiện tại đã hoàn toàn biến mất, cô nghiêm túc chăm chú nhìn Tiêu Túc: “Anh có đi hay không?”
Cậu ta không từ chối nhưng mà cũng không trả lời cô ấy, Giang Tiểu Bạch nhìn cậu ta đứng đó thật lâu, mím đôi môi nhìn chính bản thân mình trong hai con mắt đen láy, bởi vì vết thương mới trên mặt vì vậy mà hiện tại vết sẹo trông dữ dẫn hơn rất nhiều.

Không phải, phải nói là rất dễ gây chú ý, khiến người khác nhìn vào phải cảm thấy hoảng sợ.

Hai người đối mặt nhau hồi lâu, Giang Tiểu Bạch đột nhiên hiểu ra điều gì đó, nhếch môi cười: “Xem ra là em đang cố ép buộc anh đúng.

Cô ấy ra hiệu tạm biệt với Tiêu Thúc, nhếch môi nói: “Em về nhà trước đây, chúc anh mau sớm bình phục, cố lên nhé”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận