Cô Vợ Đánh Tráo


Giang Tiểu Bạch bị Tiêu Túc khiêng ra khỏi quán bar.

Trong quán nhiệt độ cao, vậy nên Giang Tiểu Bạch không thấy lạnh, nhưng khi vừa ra ngoài quán bar, gió lạnh bên ngoài thổi tới khiến cô không khỏi rùng mình.

Nhưng trong lòng cô vân đang phát hỏa, từ lúc anh vác cô ra cô vẫn luôn miệng trách móc.

“Bỏ tôi xuống, Tiêu Túc, anh có nghe thấy không? Anh bảo đây là ôm sao? Đây rõ ràng là vác mà, còn nữa, anh dựa vào đâu mà chạm vào tôi hả? Dựa vào việc anh thanh toán cho tất cả mọi người sao? Đấy là anh tiêu tiền hộ người khác, dựa vào đâu mà tôi phải thay họ gánh hậu quả hả?”
Không ai đáp lời, cảnh tượng trước mắt vẫn không ngừng thay đổi như cũ.

Giang Tiểu Bạch giận không chịu được, tiếp tục càu nhàu: “Anh tranh giành vung tiền cái gì?
Tính làm công tử Bạc Liêu sao, anh cho rằng anh nhiều tiền lắm à? Tôi muốn khiêu vũ với người đàn ông khác một tiếng, liên quan gì đến anh, đến lượt anh ra mặt sao?”.

truyện kiếm hiệp hay
“Mau thả tôi xuống, tôi muốn tự đi, thả tôi xuống!”
“Tên Tiêu Túc khốn kiếp, anh có nghe thấy không? Anh đến tìm tôi làm gì? Đi tới bệnh viện của anh mà ngây người đi, hông nhan của anh vẫn đang chờ anh trong bệnh viện kia kìa, dù sao anh cũng không nghe tôi nói, vậy sao tôi phải nghe lời anh? Thả tôi xuống!”

Rốt cục Tiêu Túc không chịu nổi mấy lời cằn nhằn của cô nữa, cậu ta dừng bước, sau đó nhẹ nhàng đặt cô xuống đất.

Chân vừa chạm đất, Giang Tiểu Bạch hung hăng trợn mắt nhìn Tiêu Túc, sau đó xoay người rời đi.

“Nếu cô lại dám bỏ chạy, tôi sẽ lại vác cô lên, cứ thế đi về nhà”
Nghe thấy vậy, Giang Tiểu Bạch chợt ngừng bước, cô quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tiêu Túc: “Anh uy hiếp tôi sao?”
Tiêu Túc bước lên trước mấy bước, tới gần cô: “Tôi không cần uy hiếp, nơi đó vàng thau lẫn lộn, cô không biết bên trong đó có dạng người như thế nào, tôi không yên tâm để cô ở đó”
“Hừ, trước kia anh có thể tự mình tìm rượu giải sầu, sao đến lượt tôi, chỉ đi khiêu vũ mà anh cũng phải xía vào?”
“Đó là vì bây giờ, tôi đã là bạn trai của cô, nếu cô không phải bạn gái tôi, cô xem tôi có xía vào hay không?”
“Tiêu Túc, anh làm rõ tình huống đi, lúc tôi quản anh thì anh không nghe, vậy dựa vào đâu anh quản tôi phải nghe? Làm bạn trai tôi thì giỏi lắm sao? Nếu anh ỷ vào thân phận bạn trai mà muốn quản tôi, vậy thì chia tay là được rồi.”
Lúc nói những lời cuối cùng này, Giang Tiểu Bạch rất bình tĩnh.

Cô không phải loại người mở miệng ra là tùy tiện nói lời chia tay, nhưng hôm nay, cô đã thật sự muốn chia tay.

Nghe thấy hai chữ chia tay, con ngươi Tiêu Túc hơi co lại, cậu ta nheo mắt nhìn cô chằm chằm: “Em nói lại lần nữa?”
Giang Tiểu Bạch rũ mi: “Nói lại làm gì? Có phải anh bị lãng tai đâu, bản thân anh không nghe rõ sao? Chuyện ngày hôm nay, nếu như anh thật sự coi mình là bạn trai của tôi, coi tôi là bạn gái của anh thì anh đã quan tâm tới suy nghĩ của tôi, anh có biết lúc anh xông vào đám cháy tôi đã lo lắng thế nào không? Anh có biết lúc anh được cứu ra ngoài tôi đã thở phào nhẹ nhõm, cùng anh đi tới bệnh viện, kết quả anh hay rồi, vừa tỉnh dậy lại vội vàng tới chỗ hồng nhan của mình, bên cạnh cô ấy không có ai chăm sóc sao? Không phải, cô ấy có chồng, có người nhà, anh đi thì có thể làm gì? Tôi bảo anh quay về phòng bệnh, anh còn không cảm động, tôi đi rồi, anh còn không thèm đuổi theo tôi, ha ha…”
Nói tới đây, cũng không biết là Giang Tiểu Bạch đang tự giêu hay cảm thấy buồn cười mà không nhịn được bật cười, cuối cùng cô cười tới mức mũi cũng thấy chua xót.

Cô ngẩng đầu lên, hai mắt ửng hồng tựa như một chú thỏ, nhìn chằm chằm Tiêu Túc: “Anh nói xem, trên đời này có người bạn gái nào thảm hại như tôi sao?”
Trước đây, Giang Tiểu Bạch vẫn luôn giấu câu tố cáo kia trong lòng, vì cậu ta bị thương nặng nên cô không hề nói câu nào, vì hoàn cảnh lúc đó không cho phép nên cô cố gắng ép bản thân trở thành một cô bạn gái hiểu chuyện.

Dù sao người ta cũng đã bị thương, cô còn ở đó châm chọc, tìm chỗ đứng cho mình, vậy không hay lắm.

Nhưng cô cũng cảm thấy tủi thân, cô là một con người, cũng sẽ có thất tình lục dục, cũng sẽ đau lòng, khổ sở, cô không thể rộng lượng mà không so đo điều gì như vậy.

Trước đây cô cất giấu trong lòng, hiện tại lại nói ra tất cả.

Tiêu Túc cũng biết lần này bản thân mình làm sai, ở trước mặt bạn gái, cậu ta thật sự không làm tròn trách nhiệm của mình.


Thấy khóe mắt phiếm hồng tựa như một chú thỏ của cô, trong lòng Tiêu Túc cũng vô cùng khó chịu, cậu ta tiến lên vài bước, kéo cô ôm vào trong lòng, đè gáy cô lại.

“Em muốn đánh muốn mắng gì cũng được, hiện giờ bạn trai em đang ở ngay trước mặt, em muốn làm gì cũng được, đừng nói chia tay.”
Giọng của cậu ta trầm thấp đáng sợ, cổ họng cũng khô khốc, vậy nên giọng nói còn mang theo chút khàn khàn: “Chúng ta vừa bắt đầu chưa được bao lâu, cho tôi chút thời gian, cho tôi thêm chút thời gian.”
Giang Tiểu Bạch cố nén, ngăn không cho nước mắt rơi, cô bất ngờ đưa tay, dùng sức nhéo tai Tiêu Túc, sức lực mạnh hơn bình thường rất nhiều.

Tiêu Túc cảm thấy đau nhưng giờ phút này cũng không nhăn mày, chỉ ôm lấy thắt lưng cô gái trước mặt, bế cô ấy lên: “Về nhà rồi nói chuyện tiếp, được không?”
Dù Giang Tiểu Bạch không khóc nhưng hai mắt vẫn phiếm hồng, nhìn vào còn thấy rất dọa người.

“Có thể về nhà, nhưng anh đừng cho rằng như vậy là tôi đã tha thứ cho anh, tôi sẽ không quên chuyện ngày hôm nay đâu”
sụ “Còn nữa, chuyện chia tay tôi vừa nói là nghiêm túc, là bản thân anh không muốn chia tay với tôi, là anh đã năn nỉ níu kéo tôi, tôi thương hại anh nên mới đồng ý với anh”
“Được, là anh không muốn chia tay, là anh níu kéo em”
“Để thể hiện lòng chân thành của anh, anh cứ bế tôi như vậy về nhà đi”
Từ đây về nhà mất nửa tiếng đồng hồ, nếu đi như vậy, đoán chừng…
Tiêu Túc thầm tính toán trong lòng, cuối cùng vấn là không nói gì, im lặng nói một câu được rồi cứ thế bế Giang Tiểu Bạch tiến về phía trước.

Cũng may dáng người Tiêu Túc cao, Giang Tiểu Bạch thì gầy, vậy nên khi bế cô đi không hề tốn sức.

Giang Tiểu Bạch vốn cho rằng cậu ta sẽ từ chối, nếu như vậy cô sẽ không để ý tới cậu ta nữa, nhưng nào ngờ, cậu ta không hề oán giận câu nào, cứ thế bế cô đi.


Cũng không biết đã đi được bao lâu, Giang Tiểu Bạch cảm giác được hô hấp của người đàn ông này dần trở nên nặng nề.

Dù có gầy hơn nữa nhưng cô vẫn là một người trưởng thành, bế cô đi một đoạn đường ngắn thì có thể nhưng nếu bế lâu thì vẫn sẽ rất mệt, Tiêu Túc cũng chẳng phải người máy, hơn nữa cậu ta còn đang bị thương.

Bị thương, nói đến chuyện này Giang Tiểu Bạch mới chú ý, hình như xung quanh có mùi máu tươi rất nồng.

Trong nháy mắt, Giang Tiểu Bạch cảm thấy có gì không đúng, cô chủ động nói với Tiêu Túc: “Anh bỏ tôi xuống trước đã”
Nhưng Tiêu Túc lại mím chặt môi, không hề làm theo.

“Tiêu Túc, anh có nghe thấy không? Mau bỏ tôi xuống trước đã.”
Nghe vậy, Tiêu Túc bất đắc dĩ cúi đầu nhìn cô, giọng buồn bực: “Sao thế? Không phải em bảo anh bế em về nhà sao? Giờ mà bỏ em xuống, em vẫn sẽ tha thứ cho tôi sao?”
“Anh nghe lời tôi thì tôi sẽ tha thứ cho anh, thả tôi xuống đi!”
Cô muốn nhìn thử vết thương trên người Tiêu Túc, mùi máu tươi quá nồng, vốn dĩ cậu ta đã bị thương nghiêm trọng, lại bế cô đi lâu như thế, chắc chắn toàn bộ vết thương đều rách ra rồi!
Tiêu Túc không lên tiếng, cũng không thả cô xuống..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận