“Tiêu Túc.”
Sau khi Giang Tiểu Bạch hỏi xong, không nhận được câu trả lời, Không cam lòng vươn tay nắm lấy cổ tay anh, nhẹ giọng nói: “Anh nói mau đi, em đã hỏi anh rất nhiều lần rồi đấy, rốt cuộc tiêu hết bao nhiêu tiền?”
“Muốn biết thế sao?” Tiêu Túc nheo mắt bí hiểm nhìn người phụ nữ dáng vẻ mê li, cậu ta cúi người lại gần cô, đôi môi mỏng ghé sát vào tai cô, hơi thở ấm áp vây lấy cô, chậm rãi nói ra một con SƠ.
Vốn dĩ ánh mắt của Giang Tiểu Bạch còn có chút mê ly, ở khoảng khắc nghe thấy con số thì tức khắc liền tỉnh táo lại, trừng lớn đôi mắt nhìn Tiêu Túc.
“Tiêu, tiêu nhiều tiên như vậy á?”
Cứ nghĩ đến số tiền kia, Giang Tiểu Bạch liền cảm thấy tim giống như đang rỉ máu vậy, mặt như khóc tang nói: “Sao lại có thể tiêu nhiều tiền như thế chứ? Anh là cái đồ phá của, nhiều tiền như thế mà anh lại không chớp mắt lấy một cái đã tiêu sạch sẽ rồi, anh đã kiếm số tiền đó bao lâu chứ?
Rõ ràng không cần thiết phải tiêu số tiền đó..
“
Càng nói Giang Tiểu Bạch càng đau lòng, tìm như đang rỉ máu.
Đáng ra bầu không khí giữa hai người còn đang tốt đẹp, lại bị Giang Tiểu Bạch phá hủy hoàn toàn.
Tiểu Túc nghe thấy cô nói cậu ta là đồ phá của thì cũng không thể hôn tiếp được nữa, tùy ý lật người lại nằm xuống bên cạnh cô: “Không tiêu tiền thì để em chạy đến cùng tên đàn ông khác khiêu vũ chắc?”
Cậu ta không thể chấp nhận được chuyện đó.
Lời cậu ta nói dường như cũng đúng, thật sự cô không muốn khiêu vũ cùng người đàn ông khác, cô cũng không ngờ rằng chị gái ở quán bar ở đó sẽ thực sự chơi một trò lớn như vậy với cô, mẹ ơi, sớm biết sẽ như vậy thì không nói chuyện với cô ta rồi.
Tiêu Túc là bạn trai của cô, tự dưng mất đi một số tiền lớn như vậy.
Nghĩ đến cái gì đó, Giang Tiểu Bạch đột nhiên quay người lại, ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm Tiêu Túc.
“Nói đi, anh tiêu nhiều tiền như vậy, về sau còn có tiền để kết hôn không thế?”
Tiêu Túc đần ra, ánh mắt cậu ta sâu thẳm nhìn Giang Tiểu Bạch, cô thế là lại lo lắng chuyện này?
Môi mỏng hơi nhếch lên, Tiêu Túc cũng quay mặt về phía cô: “Anh đã độc thân nhiều năm rồi, sao có thể không dành dụm được ít tiền tích kiệm chứ, hơn nữa lương của anh mỗi tháng cũng không thấp, thừa sức để có thể cưới em về rồi”
Đối diện với ánh mắt giễu cợt của anh, sắc mặt Giang Tiểu Bạch đỏ bừng, lập tức phản bác lại: “Anh đang nói cái gì đấy? Em chỉ là lo sau này anh không lấy được vợ mà thôi, Ai nói muốn anh lấy em chứ? Nếu anh muốn lấy em, em còn chưa có ý định muốn lấy anh đâu!”
Làm bạn trai mới có mấy ngày chứ, chưa gì đã muốn cưới côi Tiêu Túc không nói gì chỉ nhàn nhạt cười nhìn cô, ánh mắt đó của cậu ta trong mắt cô mà nói, dường như cậu ta đã nhìn thấu suy nghĩ của cô vậy, cô có chút thở hổn hển.
“Anh nhìn cái gì đấy? Em nói đều là sự thật, không phải anh thật sự nghĩ rằng em sẽ gả cho anh đấy chứ?”
“Ừ, đều là nói thật, buôn ngủ chưa? Nếu buồn ngủ thì ngủ sớm đi.”
Nói xong, Tiêu Túc duõi tay chỉnh lại quân áo cho cô, sau đó thì rất thành thật không làm gì khác nữa cả, Giang Tiểu Bạch lúc này mới ý thức được, bầu không khí vui vẻ lúc trước giữa hai người đã bị cô phá hoại mất rồi.
Aiz, hối hận thì cũng có chút hối hận, đối mặt với thân thể tươi trẻ này, thế mà cô đã bỏ lỡ mất tiêu, bỏ đi, vì cậu ta bị thương nên cô không trêu cậu ta nữa đấy.
Giang Tiểu Bạch chớp chớp mắt, nằm ở trong lòng cậu ta từ từ nhắm mắt lại, rất nhanh hô hấp đã đều đều dần chìm vào giấc ngủ.
Nếu như trợ lý chuyên viên trang điểm là người ra tay khóa cửa kia, vậy thì lúc chuyên viên trang điểm đi ra ngoài, cửa không phải nên bị khóa lại từ lúc đó rồi sao.
“Đi kiểm tra người cuối cùng rời khỏi phòng”
“Vâng thưa anh Hàn Thanh”
Người đến lặng lẽ liếc nhìn xung quay phòng bệnh, sau đó dò hỏi: “Cô Hàn vẫn chưa tỉnh sao?
Chúng tôi nghi ngờ rằng, ngày đó có phải cô ấy đã bị hạ thuốc không, cho nên mới không biết gì cả?”
“Cô ấy vẫn chưa tỉnh lại, kiểm tra chuyên viên trang điểm trước đi, ngoài ra cũng bắt đầu từ trợ lý chuyên viên trang điểm điều tra xem, xem lời khai của cả hai bên có giống nhau không, liền có thể bắt đầu từ điểm đó điều tra tiếp”
“Vâng thưa anh Hàn Thanh, vậy chúng tôi đi trước đây.”
Hàn Thanh ừ một tiếng sau đó xoay người đi về phòng bệnh, lúc đẩy cửa ra thì đối mặt với khuôn mặt mệt mỏi của La Tuệ Mỹ, anh dừng lại một lúc rồi mới nói: “Ba, mẹ ơi, hai người về nhà nghỉ ngơi trước đi, chỗ này có con chăm sóc cô ấy là được rồi ạ”
La Tuệ Mỹ nhìn Hàn Thanh với vẻ mặt phờ phạc, muốn nói điều gì đó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại đến cuối cùng lại không nói gì cả, chỉ gật đầu: “Cũng được, mẹ và bố con sẽ về nhà nghỉ ngơi trước, nghỉ ngơi khỏe rồi sẽ quay lay thay ca cho con nhé.
Bây giờ Tiểu Nhan vẫn chưa tỉnh, đợi con bé tỉnh rồi, nhất định phải gọi điện cho bọn ta am đấy: “Vâng ạ”
Lúc Tiểu Nhan tỉnh lại, liền cảm thấy đầu óc choáng váng quay cuồng, xung quanh đều là ánh lửa, lúc khói lửa mù mịt xông vào khoang mũi khiến cô không thể hô hấp được thì có một người đột nhiên từ trong ánh lửa xông tới bế cô lên.
“Hàn Thanh!”
Tiểu Nhan bị dọa tỉnh lại, hét lên tên của anh, thân hình giãy như cá chép ngồi thẳng dậy.
Nhìn xung quanh trời đã sáng trưng, mà Hàn Thanh người luôn túc trực bên cạnh chăm sóc cô lúc này thấy cô tỉnh lại, lập tức tiến lên.
“Nhan Nhan?”
Tiểu Nhan túm chặt lấy tay anh, nhìn chằm chặp anh không rời, dường như đang xác nhận lại độ chân thực vậy, Hàn Thanh nhìn vào mắt cô liền biết cô đang nghĩ điều gì, tay lật lại nắm chặt lấy tay của cô.
“Em đừng lo lắng, anh là thật mà, anh không sao, em cũng không sao, mọi chuyện đều đã qua xu rÖI.
Có lẽ là Tiểu Nhan bị trận lửa kia gây ra một loại hoảng sợ, từ đầu đến cuối đều nắm chặt lấy tay Hàn Thanh, cô muốn nói gì đó, nhưng môi cứ mấp ma mấp máy cũng không nói ra được chữ nào.
“Em không cần nói gì cả” Hàn Thanh ôm cô vào lòng, bàn tay to lớn vòng ra sau lưng cô võ nhẹ dỗ dành: “Chuyện gì cũng qua cả rồi, bây giờ chúng ta đang ở trong bệnh viện”
Đang nói thì Hành Thanh cảm giác được lồng ngực mình ẩm ướt, hơi âm ấm, anh hơi kéo cô ra để nhìn mới phát hiện trên mặt cô toàn là nước mắt, trong tim bỗng đau như bị dao cắt.
Anh duỗõi tay lau đi những giọt nước mắt của Tiểu Nhan, hứa như đỉnh đóng cột: “Em yên tâm, về sau chỉ cần có anh đây thì sẽ không để cho chuyện này xảy ra nữa”.