Tiểu Nhan ngủ một giấc mãi đến khuya mới tỉnh, lúc tỉnh lại bên ngoài trời đã tối.
Đây là giấc ngủ yên ổn nhất mà cô ấy có được kể từ sau vụ tai nạn.
La Tuệ Mĩ kéo căng mí mắt không ngủ vẫn luôn trông coi ở bên cạnh cô ấy, sau đó cảm thấy quá nhàm chán nhưng cũng không dám làm chuyện khác.
Bởi vì bà ấy sợ đánh thức Tiểu Nhan, dù sao đây cũng là giấc ngủ yên ổn nhất mà Tiểu Nhan có được từ sau khi xảy ra tai nạn nên bà ấy sợ đánh thức cô ấy dậy lại hù dọa cô ấy.
Cho nên Tiểu Nhan vừa tỉnh dậy thì La Tuệ Mĩ đã lập tức biết được.
“Nhan Nhan, con dậy rồi à?”
La Tuệ Mĩ thậm chí còn nói chuyện với cô ấy bằng giọng rất nhỏ, giống như sợ giọng nói hơi lớn sẽ hù cô ấy sợ.
“Mẹ”
Tiểu Nhan ôm đầu ngồi dậy, ánh mắt hơi mơ màng nhìn La Tuệ Mĩ: “Con ngủ bao lâu rồi?”
“Con đã ngủ một ngày rồi, có đói bụng không? Mẹ làm cho con ít đồ ăn?”
Vốn dĩ Tiểu Nhan không có khẩu vị không muốn ăn, thế nhưng bị La Tuệ Mĩ hỏi như vậy thì cảm giác đói bụng chậm rãi lộ ra.
Cô ấy thế mà thật sự cảm thấy rất đói, vì vậy gật đầu: “Vâng”
Nghe thấy cô ấy chịu ăn La Tuệ Mĩ cảm thấy rất vui, thế là lập tức đứng dậy chuẩn bị đi nấu cơm cho cô ấy.
Tiểu Nhan hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, phát hiện trong phòng chỉ có hai người là cô ấy và La Tuệ Mĩ.
“Mẹ, Hàn Thanh đâu?”
Rõ ràng trước khi cô ấy ngủ Hàn Thanh vẫn còn ở đây, nhưng mà bây giờ nghĩ lại cũng đúng, La Tuệ Mĩ ở đây trông coi thì Hàn Thanh làm sao có thể ở đây được.
“Cái con bé này, Tiểu Thanh trông con đã nhiều ngày nên đã mấy ngày mấy đêm không ngủ, người ta sẽ không mệt sao? Vừa tỉnh dậy đã tìm thằng bé, con không thể để thằng bé nghỉ ngơi nhiều một chút sao?”
Nghe vậy trong lòng Tiểu Nhan cảm thấy rất áy náy.
Đầu tiên là lửa lớn sau đó lại vấn đề tâm lý của cô ấy làm cho Hàn Thanh mệt mỏi đến nỗi không còn hình dáng, cô ấy nhớ lại dáng vẻ của Hàn Thanh trước khi cô ấy ngủ, trong mắt đều là tơ máu, dưới mắt còn thâm quầng, ngay cả cái cằm bình thường đều rất sạch sẽ cũng xuất hiện râu ria.
Hàn Thanh bình thường rất gọn gàng sạch sẽ cẩn thận tỉ mỉ lại trở nên như vậy vì cô ấy.
Tiểu Nhan cắn đôi môi khô khốc, sau đó nói: “Mẹ con biết rồi, con không muốn tìm anh ấy, con chỉ muốn hỏi anh ấy đang làm gì mà thôi”
“Gần đây Tiểu Thanh thật sự mệt chết vì con, con không sao thì tốt rồi, sau này cũng đừng dọa người ta như vậy nữa, ba mẹ đều đã lớn tuổi nên trái tim không thể chịu nổi loại kinh hãi này”
“Không đâu nên mẹ đừng lo lắng, sau này con sẽ chăm sóc tốt cho bản thân cũng sẽ ổn định lại tâm trạng của mình”
“Như vậy cũng tốt” La Tuệ Mĩ trìu mến đưa tay xoa đầu con gái: “Bây giờ mẹ đi nấu cơm cho con”
“Vâng”
Lúc La Tuệ Mĩ xoay người đi ra ngoài lại đụng phải Hàn Thanh vừa mới từ bên ngoài trở về ở trước cửa.
“Tiểu Thanh? Sao con quay lại sớm vậy? Sao con không ngủ thêm một lát đi?”
Nói xong La Tuệ Mĩ lại phát hiện ra có gì đó không đúng, Hàn Thanh vẫn mặc bộ quần áo cũ, hơn nữa tinh thần nhìn có vẻ cũng không được cải thiện trái lại càng có vẻ mệt mỏi, thâm quầng ở dưới mắt lại càng nghiêm trọng hơn trước.
Thằng bé này, không phải bảo đi ngủ sao? Cả ngày thằng bé lại chạy đi đâu vậy?
Nhưng mà Hàn Thanh lại khế trả lời: “Con nghỉ ngơi xong rồi, tiếp theo cứ giao cho con mẹ nghỉ ngơi đi ạ”
La Tuệ Mĩ xua tay: “Vậy hai đứa trò chuyện trước đi, mẹ đi nấu chút gì để ăn rồi lát nữa mẹ sẽ đưa tới”
Sau khi nghe thấy giọng của Hàn Thanh Tiểu Nhan nhìn ra bên ngoài đầy mong đợi, sau đó nhìn thấy Hàn Thanh đi tới thì cô ấy hơi sốt ruột vén chăn muốn đứng dậy, Hàn Thanh đi vài bước đã tới chỗ cô ấy nắm tay cô ấy.
“Em dậy làm gì? Ngồi xuống đi”
Tiểu Nhan lại sốt ruột nhìn chằm chằm mặt của anh ấy thì thấy vẻ mặt của anh ấy tiều tụy, vành mắt đen nhánh, hơn nữa rõ ràng tơ máu còn nhiều hơn trước, hoàn toàn đỏ đậm nên vô cùng dọa người.
“Anh không nghỉ ngơi sao? Anh chạy đi đâu vậy?”
“Em vừa tỉnh ngủ sao? Có phải là đói bụng rồi không? Trên người có chỗ nào không thoải mái không?” Hàn Thanh cũng không trả lời câu hỏi của cô ấy, trái lại quan tâm hỏi Tiểu Nhan lắc đầu: “Em không sao, cũng không có chỗ nào không thoải mái, anh thì sao? Em nghe mẹ nói anh đi nghỉ ngơi nhưng sao tinh thần của anh vẫn kém như vậy chứ? Còn có đôi mắt tràn đầy tơ máu này nữa?”
Nhìn thấy Tiểu Nhan lo lắng cho mình thì sẽ phát hiện sự khác lạ ở trên người mình, Hàn Thanh biết nút thắt ở trong lòng của cô ấy hẳn là đã được mở ra hoàn toàn, anh mừng rỡ lại cảm động ôm cô ấy.
“Không sao, hẳn là bởi vì vừa tỉnh ngủ cho nên mới có nhiều tơ máu như vậy, đợi lát nữa sẽ không sao đâu.”
“Không được.”
Tiểu Nhan lại đẩy anh ấy ra: “Anh nhanh đi nghỉ ngơi đi, đừng ở đây chịu đựng nữa”
“Anh ngủ thiếp đi vậy em phải làm sao bây giờ?” Anh ấy khế hỏi cô ấy.
“Thế nào gọi là em phải làm sao bây giờ? Em sẽ tự chăm sóc cho mình nên anh nhanh đi ngủ đi”
Tiểu Nhan dùng sức đẩy anh ấy thế nhưng cơ thể Hàn Thanh lại không động đậy, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Cô không còn cách nào chỉ có thể khẽ cắn chặt môi dưới đổi cách nói khác.
“Anh có biết bây giờ mắt anh nhìn rất đáng sợ không, đỏ giống như ma vậy”
Nghe vậy Hàn Thanh sững sờ, trái lại không ngờ cô ấy đột nhiên sẽ nói như vậy, chỉ là bây giờ anh ấy không có gương nếu không anh ấy thật sự muốn xem thử có phải mắt của mình thực sự rất đỏ không, hơn nữa còn đỏ đến nỗi dọa cho người ta sợ.
“Cho nên em không muốn ở bên cạnh anh, vì vậy anh nhanh đi ngủ đi, nếu như mắt của anh vẫn còn đỏ như vậy thì đừng tới gặp em.”
Tiểu Nhan vừa nói vừa đẩy anh ấy, rốt cuộc Hàn Thanh bị cử động ngây thơ của cô ấy chọc cười lộ ra vẻ hết cách và ánh mắt cưng chiều, sau đó đưa tay xoa đầu của cô ấy.
“Được rồi, anh biết em muốn anh đi nghỉ ngơi, nếu như lúc này anh còn không đi thì không phải sẽ làm cho em lo lắng vớ vẩn sao?”
“Nếu anh đã biết sao còn chưa đi?”
“Không phải là vì muốn ở bên cạnh em sao?”
Tiểu Nhan nháy mắt mấy cái: “Vậy trước khi anh ngủ có thể nói cho em biết cả ngày nay anh đã làm gì không?”
Nụ cười trên mặt Hàn Thanh thu lại, đáy mắt hiện lên vẻ giết chóc đến nhanh mà biến mất cũng nhanh, Tiểu Nhan hoàn toàn chưa kịp bắt giữ được ánh mắt giết chóc kia thì đã không còn thấy tăm hơi đâu nữa.
Cho nên cô ấy cũng nghi ngờ có phải là mình nhìn lâm không.
“Em suy nghĩ gì thế? Anh chỉ đi nghỉ ngơi thôi, nếu như em lo lắng thì bây giờ anh tiếp tục nghỉ ngơi mấy tiếng, tối nay anh lại đến tìm em”
Tiểu Nhan lập tức gật đầu: “Được, vậy anh nhanh đi ngủ đi”
Hàn Thanh bước về phòng của mình dưới sự khuyên bảo của Tiểu Nhan rửa mặt sau đó nằm xuống nghỉ ngơi.
Bởi vì đã lâu không ngủ cho nên lúc này muốn chìm vào giấc ngủ trái lại trở nên rất khó khăn, đôi mắt rất xót rất đau lại chát, nhắm mắt lại cảm thấy vô cùng đau đớn.
Rõ ràng anh ấy đã vô cùng mệt nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.
Hôm nay anh ấy ra ngoài không phải vì chuyện gì khác, hiển nhiên là đi xử lý những chuyện trước đó chưa kịp xử lý muốn để cho người ra tay với Tiểu Nhan phải trả giá đắt.
Không, là trả giá gấp mười lần.
Xem như vào tù cũng có thể chạy thoát tất cả mọi tội lỗi sao? Không đơn giản như vậy đâu, đây cũng là lần đầu tiên Hàn Thanh có ý định giết người, nhưng bây giờ dù sao cũng là xã hội pháp chế cho nên anh ấy không thể giết người.
Nhưng lại có trăm nghìn cách để làm cho một người cảm thấy đau khổ.
Người đó làm cho anh ấy suýt nữa mất vợ và con của mình, vậy thì anh ấy cũng sẽ để cho người đó mất hết tất cả..