Cô Vợ Đánh Tráo


Tiêu Túc nghe xong những lời này, có thể nghe ra là cô ấy đang quan tâm mình, khóe môi cong lên một chút, nhỏ giọng nói: “Việc của công ty tương đối nhiều, cậu chủ Thâm bây giờ đang chuyên tâm lo việc gia đình không có thời gian, tôi chỉ có thể bận thêm chút”
“Xía”
Giang Tiểu Bạch khinh bỉ nói: “Có lo cho gia đình thế nào thì cũng không thể bỏ bê công ty chứ? Làm nô lệ cho vợ hả, nếu mà công ty không quản kỹ, ngày nào đó công ty phá sản rồi, hắn lấy gì nuôi vợ đây?”
Nghe được lời đó, nét mặt của Tiêu Túc hơi nghiêm trọng lên một chút, có lẽ hắn ta thật sự rất tin tưởng thực lực của cậu chủ Thâm, cho nên lúc này sẽ nói giúp anh ta.

“Dựa vào năng lực của cậu chủ Thâm chúng tôi sẽ không thể để mất công ty đâu, cho dù cả thế giới đều quản lý công ty không tốt, cậu chủ Thâm cũng không để chuyện đó xảy ra”
“Nghe anh nói như vậy, thì anh hình như rất là sùng bái cậu chủ Thâm?”
“Không phải là tôi sùng bái anh ấy, mà anh ấy thật sự rất là giỏi.”
Được thôi, Giang Tiểu Bạch nghe anh ta khen người khác như vậy, lại cảm thấy hơi ghen, vậy là sao? Cũng may người anh ta khen là con trai.

Nếu như anh ta mà đứng trước mặt mình khen một người con gái, thì cô sẽ nhất định sẽ xé vết thương của anh ra thành trăm mảnh.

Cô thay anh ấy bôi thuốc lên sau lưng, Giang Tiểu Bạch vỗ vào vai của Tiêu Túc: “Sau lưng bôi xong rồi, quay mặt lại Nghe được ba chữ phía sau, tay của Tiêu Túc khựng lại một chút, khóe miệng giật giật.

Không biết tại sao sau khi nghe những lời này cứ cảm thấy bản thân như miếng thịt bò trong chảo dầu, nấu sắp chín rồi thì lật mặt lại.


Hắn đem theo cách nghĩ như vậy rồi vươn vai lên rồi đứng dậy quay mặt qua.

Bởi vì trên lưng dính thuốc, cho nên không thể nằm xuống, lúc Tiêu Túc đứng dậy, không có chú ý Tiểu Bạch đang ngồi gần như vậy cho nên trực tiếp đụng vào cô.

Âm!
Trong tay Giang Tiểu Bạch còn đang cầm lọ thuốc, đang chuẩn bị đợi anh ta đứng dậy bôi thuốc, ai ngờ anh ta lại đụng vào mình, không có trở tay kịp, cô đang ngồi ở mép giường liền bị ngã xuống giường, nhìn thấy cô sắp đập đầu xuống, cánh tay của anh ôm lấy eo cô, kéo cô ngồi dậy, thế là lọ thuốc trong tay Giang Tiểu Bạch cũng theo đó mà đổ vào ngực anh.

Sau đó Giang Tiểu Bạch nghe thấy anh ta hừ nhẹ một tiếng, chắc là bị cô đụng trúng vết thương rồi, cho nên cô lập tức đẩy ra rồi kiểm tra giúp anh ta.

“Không sao chứ? Có phải tôi đụng trúng vết thương của anh rồi không?”
Giang Tiểu Bạch lo lắng sờ tới sờ lui trên người anh, hoàn toàn không có ý thức được hành động này nguy hiểm biết bao nhiêu, mặc dù Tiêu Túc ngày thường cứng như khúc gỗ, nhưng anh †a cũng là một người đàn ông bình thường, hơn nữa đang ở độ tuổi cường tráng đồi dào tinh lực.

Hai người từ sau cái lần say rượu đó, thì không còn những cử chỉ thân mật nữa.

Đối với con trai mà nói, ăn chay cũng được, nhưng một khi có bắt đầu thì ở một lúc nào đó sẽ không nhịn được mà nghĩ về cái đó.

Ví dụ như lúc thức dậy, ví dụ… bây giờ.

Giang Tiểu Bạch vẫn chưa ý thức được, tay vẫn còn sờ trên người anh ta, sau đó chăm chú mà nhìn vào vết thương: “Có phải rất đau không có muốn chườm đá một chút không? Cái vết thương này đã lâu như vậy rồi, sao vẫn chưa lành nữa?”
Tiêu Túc nhìn thấy trong ánh mắt cô tràn ngập sự đau lòng, cứ như vết thương này ở trên người cô ấy vậy, điểm này làm Tiêu Túc xúc động trong lòng.

Yết hầu anh ấy chuyển động lên xuống, giọng hơi khàn khàn một chút.

“Mới nhiêu lâu, mà muốn khỏi hết sao được? Sao có thể chữa trong một lúc chứ, em tưởng tôi là thần tiên?”
Nghe được lời đó, động tác trên tay Giang Tiểu Bạch hơi khựng lại một chút, rồi ngẩng đầu nhìn anh ấy.

“Đã lúc này rồi anh còn trổ tài gì nữa vậy? Bị thương thành như vậy rồi mà còn không ở nhà dưỡng thương, ngày ngày đi làm công việc quỷ quái gì của anh vậy, anh là người có bạn gái đó biết không? cậu chủ Thâm nhà anh biết ở nhà với vợ, sao anh không học theo anh ấy, ở nhà cùng bạn gái?”

Lúc cô ấy nói, miệng lúc đóng lúc mở, đôi môi hồng và làn da trắng tương phản với nhau, khiến tiêu túc hầu như không rời con mắt.

Lúc đó, Tiêu Túc mới chớp mắt, độ sâu của đáy mắt lại dày thêm một chút “Anh tan làm không phải là về liền Sao? còn mua quà cho em nữa mà.”
Nghe xong, Giang Tiểu Bạch mím môi nhìn chằm chằm anh: “Chắc anh cho rằng anh chỉ cần có mấy món quà thì có thể tống cổ được bạn gái của anh? Đồng hành cũng rất quan trọng đó, sự đồng hành là không có thứ gì có thể thay thế được, bởi vì nếu hôm nay trôi qua rồi thì sẽ không trở lại nữa.

Cho dù sau này anh có thời gian bên em, nhưng nó không phải là hôm nay thì nghĩa đã khác rồi!”
Cô ấy nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nói một vài lời mà Tiêu Túc không thể lý giải được, anh ta chỉ biết có hơi không chế không được bản thân, từ từ xông về phía cô.

Cho đến khi đôi môi mỏng của anh chạm vào chóp mũi của cô, cái miệng vẫn còn đang luyên thuyên của Giang Tiểu Bạch rốt cuộc dừng lại, sau đó nhìn khuôn mặt tuấn tú đang ở gần, hồi hợp đến mức lông mi run lên: “Nó chuyện thì nói chuyện, sao anh lại đột nhiên xông qua đây?”
Vừa nói xong, Tiêu Túc nghiêng đầu một cái, rồi đôi môi mỏng của anh chạm nhẹ vào cô.

Giang Tiểu Bạch ngây người Sau đó Tiêu Túc lui ra một chút, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào cô.

“Nếu như vậy, thì hôm nay có phải là càng có ý nghĩa thêm một chút rồi không?”
Giang Tiểu Bạch chớp chớp mắt, dáng vẻ có chút luống cuống.

“Em chỉ là kêu anh ở bên em nhiều một chút, không có kêu anh, ưm.

Tiêu Túc vốn dĩ không có lùi ra xa quá, cô vừa nói, anh ta lại xông lên hôn một cái, sau đó lại xích ra xem phản ứng của Giang Tiểu Bạch Thấy cô không có ý từ chối, anh lại hôn thêm một cái, lần này không có nhẹ nhàng nữa, lúc đầu chỉ là hôn nhẹ không có động tính gì khác, bây giờ liền bắt đầu mút lấy đôi môi cô, bàn tay lo lớn của anh sờ vào má cô, động tác cứ như đang hôn một món bảo vật nào đó, vừa thận trọng lại cẩn thận từng chút.


Giang Tiểu Bạch cảm thấy trái tim của mình như bị một sợi dây xước qua, như có luồng điện chạy dọc tim về phía tứ chi, cô nhịn không nổi khẽ kêu một tiếng.

Tiếng kêu này tựa như đang cổ vũ cho Tiêu Túc, không còn hôn cô nhẹ nhàng nữa mà cạy răng cô rồi thâm nhập vào hơi thở của mình.

Trong tay Giang Tiểu Bạch vẫn còn cầm lọ thuốc đang mở nắp, lúc này bị anh ôm lấy mặt hôn như vậy, tay không biết đặt vào đâu chỉ có thể lơ lửng trong không khí.

Sau đó, Tiêu Túc hình như đối với sự tiến triển này vẫn chưa hài lòng, tay anh bắt đầu lướt dọc má cô đến mang tai, sau đó từ mang tai đến sau đầu, rồi ôm cô vào lòng, tay chân Giang Tiểu Bạch mềm nhũn, chỉ có thể ôm hờ eo anh, ngẩng đầu lên mà hôn anh.

Có lẽ là sau lần đó, hai người luôn có khát vọng đối với đối phương, cho nên chuyện tiếp sau đây không có ai trực tiếp nói ra, cũng không từ chối.

Lúc Tiêu Túc thay cô tháo cúc áo, thì cô đồng thời cởi thắt lưng của Tiêu Túc, hành động này lại làm tai Tiêu Túc đỏ lên, thế là cô lại không nhịn được, trực tiếp ôm lấy cổ anh rồi xông lên trước cắn vào tai anh một cái.

Đôi môi mỏng của Tiêu Túc gần như mím thành một đường thẳng, trên trán nổi gân xanh, kéo cô ngồi xuống, xem cô muốn nói gì nhưng lại không nói ra.

Giang Tiểu Bạch chớp chớp mắt, lông mày nhẹ nhàng nhếch lên: “Muốn nói gì? Em kiến nghị vẫn là anh nói đi, không phải muốn sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận